Báo Đồng Nai điện tử
En

Rộng lượng với người mắc lỗi...

10:06, 27/06/2018

Cháu là sinh viên ngành kinh tế, em trai cháu học lớp 11. Hồi chị em cháu còn nhỏ, gia cảnh quá khó khăn, cha đi làm ăn xa rồi không về. Sau này cả nhà mới biết, ông đã lấy người khác, ở tại Lâm Đồng. Từ đó, chị em cháu coi như không có cha.

Thưa cô Tâm Đan!

Cháu là sinh viên ngành kinh tế, em trai cháu học lớp 11. Hồi chị em cháu còn nhỏ, gia cảnh quá khó khăn, cha đi làm ăn xa rồi không về. Sau này cả nhà mới biết, ông đã lấy người khác, ở tại Lâm Đồng. Từ đó, chị em cháu coi như không có cha. Suốt nhiều năm, mẹ cháu không tái hôn dù có người thương, vì sợ chị em cháu khổ. Gia đình đang đầm ấm vui vẻ thì mới đây cha cháu trở về xin được đoàn tụ với gia đình. Cháu lúc đầu cũng không thích cha quay trở về, nhưng vì mẹ đồng ý nên cháu cũng chấp thuận. Riêng em cháu thì nhất định không chịu và nói nếu mẹ cho cha trở về thì em sẽ bỏ nhà đi. Nửa tháng nay mẹ cháu bệnh, phải đi bệnh viện chữa trị. Cha chăm sóc mẹ rất tận tình, tiền mang về bao nhiêu cũng đổ vào thuốc thang cho mẹ. Mẹ cháu buồn, nói chị em cháu phải tha thứ cho cha, có vậy rủi có bề gì mẹ mới không ân hận. Cháu không muốn làm mẹ đau khổ, nhưng cháu không biết tính sao với em trai, mong cô giúp.

Nguyễn Thị Phương Hà (TP.Biên Hòa)

Thân gửi cháu Phương Hà!

 Cô Tâm Đan có người bạn cũng có chồng “đi hoang” 12 năm mới trở về, xin vợ con tha thứ. Gia đình họ cũng trải qua những ngày xáo trộn, vì quan điểm mỗi người một khác. Sau cùng, vì người mẹ có tiếng nói quyết định nên gia đình họ đã đoàn tụ.

Cô thấy hoàn cảnh của cháu cũng giống như hoàn cảnh người bạn của cô. Nhưng có thể người đàn ông bỏ nhà đi khi các con đã trưởng thành nên không quá bị tổn thương như chị em cháu. Dù sao ta cũng phải ghi nhận là mấy mẹ con họ rất rộng lượng, đúng không cháu?

Cô mừng vì cháu có tấm lòng nhân ái. Cha đã “tham bát bỏ mâm” ngay lúc vợ con cực khổ, cháu và em trai còn thơ dại. Lẽ ra, người oán giận cha con nhất phải là mẹ. Bị chồng bỏ rơi, mẹ cháu phải ngậm đắng nuốt cay, từng ấy năm vất vả nuôi các con khôn lớn, rồi vì các con, mẹ cháu phải từ chối hạnh phúc riêng. Mẹ cháu hy sinh lớn như vậy mà vẫn đủ rộng lượng để tha thứ cho người chồng bội bạc. Vậy thì sao em cháu không mở lòng với cha mình? Dĩ nhiên, đàn ông có thể không dễ mềm lòng như phụ nữ. Nhưng cháu hãy nói với em trai, chắc chắn cha đã thấm thía cái giá phải trả cho sự lầm lạc, cha chỉ còn chút hy vọng tuổi già được vợ con tha thứ. Việc mẹ bệnh và cha tận tình chăm sóc chính là cơ hội cho ông chuộc lại lỗi lầm. Nếu em cháu cứ thành kiến, không tha thứ cho cha thì gia đình sao vui vẻ được? Mẹ cháu cũng đâu có an lòng mà chữa bệnh. Người Việt có câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”. Cháu hãy tỉ tê khuyên nhủ em trai rộng lượng với cha, như vậy mới là cách trả hiếu tốt nhất cho mẹ cháu đấy. 

Chúc gia đình cháu may mắn!

Tâm Đan

Tin xem nhiều