Báo Đồng Nai điện tử
En

Hạt thương nảy mầm

11:03, 20/03/2020

Trúc Thiên là bút danh của Tống Phước Bảo, cây bút thế hệ 8X có nhiều truyện ngắn, thơ, tản văn đăng trên báo và ấn phẩm đầu tay Cả một trời thương (năm 2018). Trúc Thiên vừa có tập sách thứ hai Mình gọi nhau là cưng do NXB Văn hóa - văn nghệ TP.HCM ấn hành vừa ra mắt bạn đọc tháng 3-2020. Đồng Nai cui tun trân trng gii thiu truyn ngn Hạt thương nảy mầm của Trúc Thiên trích từ tập sách trên.

Trúc Thiên là bút danh của Tống Phước Bảo, cây bút thế hệ 8X có nhiều truyện ngắn, thơ, tản văn đăng trên báo và ấn phẩm đầu tay Cả một trời thương (năm 2018). Trúc Thiên vừa có tập sách thứ hai Mình gọi nhau là cưng do NXB Văn hóa - văn nghệ TP.HCM ấn hành vừa ra mắt bạn đọc tháng 3-2020. Đồng Nai cui tun trân trng gii thiu truyn ngn Hạt thương nảy mầm của Trúc Thiên trích từ tập sách trên.

1

Sóng chỉ kịp nghe một cái ầm, là thấy nước đánh chao đảo cái ghe lớn, nó hét vội “Tía ơi”, rồi nhảy bổ xuống ghe nhỏ mà rút máy, xuôi theo mé nước vừa tạo một lủm xoáy tròn. Phía sau tía nó cũng kịp nổ máy lạch bạch, hướng ánh đèn pha vào vùng ti đen mênh mông mà theo sau bén gót. Đến chng nó tri lên ra hiu thì tía mi th phào nh nhõm, móc cù vào chiếc ghe nh mà lao v phía b.

Nó cúi gập người thổi ngạt vài hơi, rồi lại đưa tay bắt chéo ấn vào nửa dưới xương ức, cứ làm vậy đôi lần cho đến khi cánh tay nhúc nhích và lồng ngực phập phồng thì nó ngồi bệt xuống ghe, thở hổn hển.

Má nó lấy khăn chườm ấm cho người vừa trải qua cơn mê dại. Má thường hay nói vậy về mấy người tự tử. Giờ thằng Sóng mới bắt đầu để ý người nó vừa cứu. Một thằng con trai đâu chừng hơn hai mươi, dáng mảnh khảnh, da trắng trơn, gương mặt ưa nhìn.

Gió tháng tư về ngang mé sông, thốc những hơi nóng còn sót lại của ngày. Thằng con trai vừa được cứu ngồi bệt vào thành ghe mà khóc. Chỉ nghe tiếng má nó dỗ dành. Phía đầu mũi, Sóng ngồi nhìn về bên kia sông Đồng Nai, nơi những ánh đèn sáng choang hoa lệ, nơi những tòa nhà cao lừng lững xanh vàng nhấp nháy dàn led. Đẹp thiệt hen!

2

Hồi má về với tía, người ta nói má bị bỏ bùa. Tía chẳng có gì ngoài cái ghe cũ mòn, chắp vá miếng ván này ván nọ, phận đời trôi sông lênh đênh mải miết. Còn má, con nhà lành, nền nã, đoan hiền, học thức nhất cái xóm này. Ngoại hay chuyện là lúc bụng má lùm xùm. Ngoại từ, dòng họ gia tộc bao đời có đứa nào hư thân vậy đâu. Lại vớ phải cái thằng thân cô thế cô, chẳng tông tích, từ đâu dạt đến mé sông này mà nương nhờ bằng cái nghề rẻ rúng rẻ mạt. Cái nghề nghe là nổi óc ác. Nghề vớt xác.

Sông nước xuôi dòng đưa cho con người ta cuộc mưu sinh nhưng cũng lắm lúc chòng chành, chao đảo nhấn chìm biết bao phận người mỗi lần trở chứng. Đó là lúc tía lại lao ra dòng nước cuốn xiết mà cứu người. Tía bơi giỏi, lặn sâu. Bao bận người ta kêu gào khóc òa rồi lại nhảy cẫng reo mừng khi tía lội vào bờ với người còn hơi thở thoi thóp. Nhưng cũng bao bận tía trồi lên mặt nước kéo theo một cái xác rã rời, lắm lúc trương phình hôi thối chẳng thể nhận ra. Tía thả trôi đời mình theo những cuộc chìm nổi giữa mênh mông lớn ròng con nước.

Cũng trong một chiều tàn thu, hơn hai chục năm trước, khi mấy cơn gió bấc chớm se se lạnh, thổi dạt trên mé sông này. Tía thấy một người con gái bỏ lại chiếc xuồng giữa dòng, gieo mình xuống lòng sông. Quăng vội chén cơm, tía lại lao ra như một quán tính đã tập sẵn.

Tía ngồi khuyên nhủ khi kéo cô gái đó vào bờ, dìu lên chiếc ghe của mình. Quơ vội cái khăn cho cô lau khô. Giờ mới nhìn kỹ, nước da trắng ngần, mái tóc dài đen nhánh mướt rượt. Gương mặt thanh tao. Dáng người nhỏ nhắn. Tía buột miệng bâng quơ, đẹp vậy chết uổng lắm nghen cô. Hổng ai cần cô, thì dìa ở với tui, tui cần quá đỗi nè.

Vậy là cô gái gật đầu, mang cái bng lùm xùm theo người đã cứu mình. Cô gái đó là má bây gi.

3

Thằng An cứ đều đặn ghé qua cái mé sông cũ, sau lần được cứu. Lần nào ghé đến cũng mang theo thật nhiều bánh trái, khi thì thịt thà, lúc thì tôm mực. An chạy chiếc xe bóng loáng, mà theo như má nói giá chc hơn hn hai cái ghe ca tía con nó gp li.

Sóng cũng quen dần mỗi bận cuối tuần thằng An ngủ lại cùng nó trên cái ghe nhỏ. Mấy câu chuyện thằng An kể luôn làm nó mê mẩn. Đồ thằng An mặc luôn đẹp hơn nó. Tóc thằng An thẳng thớm, bóng bẩy vương mùi sực nức kiêu kỳ. Ngay cả nằm gần thằng An nó cũng nghe ngào ngt hương thơm. Th như thng An lúc nào cũng giu cc xà bông trong người hen.

Có bận hai đứa lén tía má mua bia về nhậu. Chuyện vòng vo từ hồi trẻ nhỏ cho đến bây giờ. Sóng hỏi thằng An bận đó sao mà tự tử. Thằng An lầm lũi bỏ ra mũi ghe, báo hại Sóng tưởng nó tính nhảy xuống, mà ôm chặt nó cứng ngắt.

Lần thứ hai, Sóng thấy thằng An khóc. Cặp mắt buồn hiu. Nó kể cái gì đó về tình yêu lạc nhịp, nó nói về chuyện dị nghị thiên hạ đồn thổi. Nó nói nhiu quá Sóng làm sao hiu. Nào gi Sóng có biết yêu bao gi.

Đêm ngà ngà cơn say, thng An cuộn tròn vào lòng nó, gió thổi từ mé sông luồn vào cái ghe nghe lành lạnh. Thằng An đâu quen bôn ba sông nước, nên càng v khuya càng rút trn vào lòng Sóng. thì, ng thit ngon nha An, chớ mày buồn mày khóc, tự dưng tao thấy xót lòng xót dạ. Yêu thương là cái gì mà khiến mày đau khổ. Thì thôi, cứ về cái ghe nhỏ này, có tao chờ sẵn nè, rồi cứ bình yên mà cười thit tươi rói như nhng ngày mình ăn cơm chung, mình bì bõm dưới khúc sông này nghen.

4

Tía ngã bệnh một ngày cuối đông. Bác sĩ trả tía về, giai đoạn cuối rồi, giờ thêm cái suy nhược cơ thể trầm trọng nên e là biết hôm nay, không chắc ngày mai còn có thể. Má khóc ngất dựa hẳn vào người thằng An. Sóng lẩy bẩy tay chân, tim nó như ai thắt nghẹn.

Ai lại chẳng một lần về cuối đoạn đường đời. Tiếc là tía chưa bao giờ cho cái gia đình này được một ngày đủ đầy. Nhưng tía vẫn cảm ơn sông nước nơi đây đã đưa mày và bả đến với tía. Tía tứ cố vô thân, đứa con hoang bị bỏ rơi, may nhờ sư thầy đem về nuôi. Bận đó chùa bị mất trộm đồ, người ta nghi ngờ tía lấy. Họ đánh đập và đòi giao lên công an. Nửa đêm sư thầy canh không có ai, cởi trói, thả tía đi. Thầy nói, đúng sai có không trong cuộc đời này, chẳng quan trọng, quan trọng là từ trong chính cái tâm mình luôn lành và thiện nhất. Đâu cần ai biết. Chỉ cần mình biết.

Cứ gieo thật nhiều giống tốt trên quãng đường mình đi qua. Rồi ắt có ngày, từ đó hạt thương sẽ nảy mầm. Chỉ khi con người ta biết thương nhau mà sống, mọi điều trong cuộc đời này mới nhẹ như không. Cuộc đời này, có hai th mà tía không bao gi b, đó là sông nước và cái gia đình này.

5

Sóng trả tía về với sông nước Đồng Nai một ngày giữa chạp trời giăng u ám. Nó đứng trước mũi chiếc ghe lớn mà rải từng vốc tro cốt, nương theo làn gió, xuôi theo con nước, ph khp mé sông. Má ngi thn th nhìn mi miết nhng vt nng ri luếnh loáng lòng sông.

Nhưng có một điều như là định mệnh, hay là cái nghiệp của phận Sóng. Cái xác cuối cùng Sóng vt, trước khi lên bờ lập thân… là má. Ngày trời vẫn lưng chừng xuân, má bỏ Sóng mà đi. Trầm mình xuống dòng, má đi theo tía, mãi mãi gn đời mình vi sông nước nơi này. Má ch để li vài dòng, gi thng An đỡ nâng Sóng.

Một đêm trăng chênh chao nửa mảnh, hai thằng con trai ngồi nhìn thăm thẳm dòng đêm đen kịt đặc quánh. An khẽ khàng nắm tay Sóng. Nm tay nhau như vậy đã là nhà nghen Sóng. Là sẽ bình yên từ trong những xa xót đớn đau phận mình. Những đắng đót ca tháng ngày ruổi rong rồi cũng sẽ qua thôi.

Sóng cũng như tía, gieo một hạt thương trên khúc sông này, phù sa bồi đắp cho nó nảy mầm, đời lại trả về Sóng những mùa hoa bát ngát sắc hương. Sóng cứ tin là vậy. Trọn lòng mà tin tưởng.

     Trúc Thiên

Tin xem nhiều