Minh Hạ
Phong Châu
Đất tổ Phong Châu cọ xòe bóng
Xanh nong lất phất giọt mưa xuân
Trống chầu nghìn năm còn vang vọng
Đền Hùng nghìn thuở vẫn hồn dân.
Minh Hạ
Phong Châu
Đất tổ Phong Châu cọ xòe bóng
Xanh nong lất phất giọt mưa xuân
Trống chầu nghìn năm còn vang vọng
Đền Hùng nghìn thuở vẫn hồn dân.
Cung tên in dấu miền núi Tản
Nghe tiếng gươm đao vọng núi ngàn
Công tích còn ghi bao sử sách
Đời đời truyền thuyết mở thêm trang.
Trung du đồi lượn chè xanh búp
Cây lúa cong vàng đan mùa sang
Con đường mới mở người xuôi ngược
Còn đâu bóng hoẵng uống trăng tàn...
Đọt măng ai hái chiều hoang thổ
Đủng đỉnh bò đi tiếng mõ rơi
Mưa xuân chợt mát vào da thịt
Tiếng hát dài theo mấy vạt đồi.
Phong Châu rộng dài vươn sức vóc
Khói cuộn ngang trời, tiếng máy reo
Chợt gặp bạn bè, chân bỡ ngỡ
Mai đã xa rồi tình đi theo...
Kỳ Tam
Long Khánh - mùa hoa trái...
Long Khánh,
Tháng tư về đúng hẹn
Trời trong xanh lồng lộng gió nam, nồm
Em và anh, kẻ về người đến
Hẹn nhau cùng... kẻo lỡ mùa chôm chôm.
Em đưa anh thăm Bảo Vinh, Bình Lộc
Về Xuân Tân, Xuân Lập, Hàng Gòn,
Đến Bầu Trâm, Bàu Sen, Bàu Cối...
Xoài đương thì, bơ, mít, ổi thơm ngon.
Này chôm chôm ươm chín hồng nương rẫy
Này sầu riêng hương tỏa ngạt ngào bay
Cây trái ngọt và tình người càng ngọt
Mồ hôi rơi cho cuộc sống đủ đầy.
Nông thôn mới, đường thêng thang rộng mở
Dân miệt vườn nhiều chị sắm xe hơi
Cà phê nhạc xập xình như phố chợ
Đảng vì dân nên dân đã lên đời.
Ba trăm năm đất tượng hình Long Khánh
Ba trăm năm bao vật đổi sao dời
Dân tứ xứ chọn đất lành neo đậu
Cưỡi lưng rồng cùng đạp sóng vươn khơi.
Quản Minh Cường
Lời nói dối của mẹ
Xa quê ngồi nhớ năm xa
Thuở hay trốn học, bỏ nhà đi chơi
Giận con, cha quyết phạt roi
Mẹ thường nói đổ, đỡ lời cho con
Dối cha, con biết mẹ buồn
Mẹ ơi! Nước mắt trong nguồn chảy xuôi...
Gió đưa cây cải về trời
Con ngồi nhớ mẹ, nhớ lời ru xưa
Nhớ thời bệnh viện - mùa mưa
Nhất sinh thập tử dối đùa mà vui
Mẹ rằng: “Đã khỏi thật rồi
Chỉ xin bác sĩ cho tôi về nhà...”
Bệnh tình mẹ chẳng lo xa
Chỉ lo mấy đứa “ở nhà ai lo”...
Tháng ngày qua những so đo
Chúng con khôn lớn qua đò... xa hương
Áo cơm phố thị muôn phương
Đồng lần miết mải chẳng thương về gần
Một năm cũng chỉ đôi lần
Ghé quê thăm mẹ, đỡ đần chi đâu...
Rồi cơn bạo bệnh đến mau
Dối con mẹ vội về chầu tổ tiên
Con ngồi khóc mẹ bên hiên
Vân du mẹ hãy trăm miền, mẹ ơi!
Nay con thấu hiểu thêm rồi
Bao lời nói dối đều lời yêu thương...
Chiều nay qua gió vấn vương
Con xin tạ lỗi đoạn trường mẹ ơi!
Biên Hòa, 12-4-2021
Tâm Minh
Một thoáng Tây nguyên
Chiều biên giới em ơi
Cao nguyên xanh vời vợi
Đất trời lồng lộng gió
Trong nắng chiều chơi vơi.
Giữa đại ngàn sâu thẳm
Thác đổ trắng xóa trời
Dòng sông cuồn cuộn chảy
Nghe vang vọng núi đồi.
Đường lên thăm thẳm dốc
Ngoằn ngoèo uốn trên cao
Mây chiều sa xuống thấp
Quấn quýt bước chân ai.
Đắk Nông chiều xuân ấy
Lữ khách say quên về
Giữa rừng khuya lạnh giá
Lửa bập bùng sơn khê.
Rượu cần say ánh mắt
Cô sơn nữ M’nông
Cầm tay truyền hơi ấm
Hẹn ngày về Đắk Nông.
Đắk Nông, 2-3-2021
Huỳnh Thúy Kiều
Không đề với miền Ðông
Em nhón gót giữa vườn xanh hoa đậu biếc
Nâng chén trà nghe mắt ướt rưng rưng
Ừ cũng phố cũng ngoằn ngoèo con hẻm
Ly cafe tan trong giọt nhớ rất dày
Bờ gió nõn ưỡn cong vòm thiếu nữ
Em vớt cho mình mớ cảm xúc vừa trôi
Đừng đổ lỗi miền Đông mưa nhiều quá
Anh không giữ được cho chiều một trọn vẹn em
Rồi cũng phải trả em về phía ấy
Phù sa ơi! Da diết tím lục bình
Anh ngắt vội nụ em vừa ửng nắng
Nửa cơn buồn hoảng hốt giấu vào đâu?
Ai cột mây trời vào sợi tóc?
Anh thu bóng mình trong ảo ảnh em thơm.
Biên Hòa, 24-6-2018