Đất trời đang độ bình yên
Ngờ đâu dịch bệnh khắp miền gần xa
Phố phường kẻ lại người qua
Làm sao biết được ai là F. 0?
Dương Thanh
Giữa mùa đại dịch
Đất trời đang độ bình yên
Ngờ đâu dịch bệnh khắp miền gần xa
Phố phường kẻ lại người qua
Làm sao biết được ai là F. 0?
Khẩu trang bịt kín môi hồng
Mặt che tấm chắn khó lòng nhận nhau
Chia từng quả trứng mớ rau…
Từ trong đại dịch ấm bao nghĩa tình!
Ngoài kia hiểm họa rập rình
“Cấm cung” ngay tại nhà mình, đỡ lo
Thương nhau, nên phải “lụy đò”
5K - đâu chỉ giữ cho riêng mình…
Đồng lòng giập dịch tan nhanh
Giữ cho cuộc sống an lành muôn nơi
Nắng lên gió lộng đất trời
Môi hồng lại thắm nụ cười... tặng nhau!
Biên Hòa, những ngày chống đại dịch Covid-19
-----
Tôn Thất Quỳnh Ái
Tình người khu cách ly
(thương tặng cán bộ, học viên Trường Sĩ quan lục quân 2 và lực lượng vũ trang tỉnh đang
giúp nhân dân chống dịch Covid-19)
Em là người xa lạ
Sao anh mãi ân cần (!?)
Chăm sóc hơn người thân,
trong những ngày tủi phận.
Gặp nhau trong hoạn nạn,
mới thấu tận lòng nhau
Yêu anh từ câu hát,
Bao nghĩa nặng tình sâu.
“…Nhớ cách ly em nhé”!
Người lạ hóa thân quen,
Mai về nơi phố thị,
Nhớ quê mình vùng ven.
-----
Hà Phạm
Về thôi con
Ta về nguồn cội của ta
hôm nào bỏ lại gốc đa đầu làng
bao năm lập nghiệp nặng mang
đêm đêm chợt thấy ngỡ ngàng chiêm bao.
Heo may nhớ ngọn trúc đào
nhớ con bói cá giữa ao ngồi thiền
giữa làng bóng lá in nghiêng
rơi đầy cổ tự nỗi niềm giọt chuông.
Bỗng đâu chớp bể mưa nguồn
Xứ người mỏng cánh chuồn chuồn con mang
thôi thì nặng gánh đường làng
còn hơn nhẹ bước hai hàng lệ rơi.
Tàn trăng rớt xuống nơi nơi
giữa đời con phải rạng ngời đêm mơ
bên hiên mẹ đứng trông chờ
canh khuya lạc bước bơ vơ trở về!
-----
Nguyễn Sông Trẹm
Khi gió Tây Nam về
Gió mùa Tây Nam lồng lộng
Thổi về trên ngã ba sông
Em thả chiều trên ngọn sóng
Lăn tăn những giọt tình không
Gió mùa Tây Nam vẫn thổi
Chở mây giăng xám khung trời
Em bước chân về chi vội
Để chiều còn lại mình tôi
Tháng sáu trời mưa cuối hạ
Chiều còn lãng đãng hơi thu
Tình xưa treo đầu ngọn nhớ
Tôi xưa nay bạc mái đầu!
Tây Nam còn chiều gió lộng
Sông dài vẫn chở mùa đi
Em thả tình trên ngọn sóng
Trôi theo một thuở xuân thì…
-----
Tịnh Bình
Hè đi...
Ve hát đến đâu rồi nhỉ?
Cạn chưa khúc nhạc mùa hè
Hoa hạ tắt dần sắc đỏ
Còn đâu lửa lựu lập lòe
Đêm quê lóng nga lóng ngóng
Bầy đom đóm nấp bờ tre
Liêu xiêu trăng say mười sáu
Ao chuôm rơi tõm ướt nhòe
Giả vờ chẳng đưa chẳng tiễn
Dùng dằng cơn nắng đỉnh trưa
Rát mặt roi mưa cuối hạ
Hè đi... thương mấy cho vừa...
-----
Đỗ Minh Dương
Giọt máu nghĩa tình
Mạch ven mở nối đầu kim
Máu hồng từng giọt từ tim chảy đều
Nhịp đời đầy ắp thương yêu
Người đang hiến máu nghĩ điều sâu xa:
- Máu đào trong trái tim ta
Truyền từ nguồn cội ông cha ngàn đời
Ơn của đất, nghĩa của trời
Khí thiêng quyện máu bao người hy sinh!
Xin dâng giọt máu nghĩa tình
Cứu người “thập tử nhất sinh” đang cần
Sáng lòng hai tiếng Quân nhân
Một đời vì nước xả thân - sá gì.
Hát cùng dòng máu cho đi -
- Trái tim người lính đập vì nhân sinh!