Báo Đồng Nai điện tử
En

Da diết nhớ mùa đông Hà Nội

05:12, 04/12/2021

Phương Nam mùa này có những buổi sáng mờ hơi sương, tiết trời hơi lạnh đủ cho các cô gái dịu dàng làm duyên trong chiếc khăn trên phố. Đất trời giao mùa, đông đã về gõ cửa. Bất chợt tôi thèm mùa đông Hà Nội quá chừng. Nhớ quay quắt một mùa đông Hà thành bên em đầy ắp những kỷ niệm nồng nàn như hương hoa sữa ngọt ngào nơi đầu ngõ nhà em.

Phương Nam mùa này có những buổi sáng mờ hơi sương, tiết trời hơi lạnh đủ cho các cô gái dịu dàng làm duyên trong chiếc khăn trên phố. Đất trời giao mùa, đông đã về gõ cửa. Bất chợt tôi thèm mùa đông Hà Nội quá chừng. Nhớ quay quắt một mùa đông Hà thành bên em đầy ắp những kỷ niệm nồng nàn như hương hoa sữa ngọt ngào nơi đầu ngõ nhà em.

Mùa đông Hà Nội tuyệt đẹp trong bất cứ mắt ai một lần khẽ chạm vào phố cổ, sóng nước hồ Tây, sắc vàng hoa cải mênh mang trên những cánh đồng ngoại ô. Những nét quyến rũ ấy đã níu bước chân tôi trong lần đầu tiên đến Hà thành của em.

Một chiều mùa đông lành lạnh ấy, tôi cùng em lang thang trên phố, chầm chậm trên con phố ngập lá vàng thu còn sót lại, lao xao nắng, còn tôi lao xao lòng. Thẹn thùng bước chân em nhẹ nhàng, tôi bên em miên man trong tiếng sóng khẽ khàng bên hồ Tây xao xuyến, bâng khuâng, hoàng hôn tím con phố cổ, xôn xao ngõ nhỏ đến ngẩn ngơ.

Đêm hồ Gươm man mác câu hẹn ước, để bàn tay em cứ mềm mại mãi trong tay tôi. Cái lạnh tê tái sao mà nghe ấm áp. Hơi ấm của em đã làm cho chàng trai phương Nam không còn sợ rét. Mùa đông Hà thành vốn đã đẹp quá chừng trong tôi từ bao giờ, nay càng đẹp và thơ vì có em duyên dáng, hồn nhiên.

Em đưa tôi qua những con đường, những ngôi trường tuổi thơ của em. Kỷ niệm đong đầy trong đôi mắt biêng biếc. Em kể cho tôi nghe một thời hoa mộng ngày xưa, kể về những mùa đông Hà Nội rét căm căm vẫn lội bộ đến trường. Em bảo rằng yêu Hà Nội đến vô cùng và sẽ buồn lắm nếu mai này phải xa những góc phố, hàng cây cơm nguội vàng, con đường hoa sữa, sắc tím bằng lăng và những mùa hoa.

Em đưa tôi qua ba mươi sáu phố phường Hà Nội để tôi ngắm những mái ngói rêu phong, ngắm sương sớm làm mờ dáng ai. Giọng con gái Hà Nội nghe sao mà thiết tha, dịu ngọt vô cùng: “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa. Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh…”. Tôi biết, nếu mai này có xa phố cổ, ngõ nhỏ yêu thương, em sẽ hoài nhớ và luôn đau đáu một Hà Nội trong ký ức hanh hao nắng, gió đông se se lạnh.

Buổi chiều nơi chân đê sông Hồng, tôi và em ngồi bên thảm cỏ xanh mướt hoa lá. Tôi bỗng nhớ dòng Đồng Nai xanh trong thơ mộng quê mình. Em bảo chưa một lần vào thăm mảnh đất phương Nam, nhưng em đã thấy yêu đến tha thiết. Em hồn nhiên hỏi anh biết vì sao không. Rồi em thì thầm, bởi nơi ấy có anh và em thích nắng vàng rực phương Nam… Tôi thầm ước có một ngày sẽ dắt em đi cho hết đất phương Nam phì nhiêu đồng bằng, xóm làng trù phú, xanh tươi cây trái. Cho em thỏa thuê với hoa trái, sông nước miệt vườn và nắng ấm quê hương.

Và tôi xa Hà Nội vào một chiều cuối đông giá rét, nhưng ấm áp yêu thương. Tôi mang về Biên Hòa cả mùa đông Hà Nội. Lời em rất khẽ khi đoàn tàu chuyển bánh rời sân ga: “Em và mùa đông Hà Nội sẽ đợi anh trở lại”.

Ba mươi năm tròn kể từ Hà Nội ngày đông cũ, hương mùa đông vẫn quyến luyến tâm hồn tôi, vẫn rộn ràng, tươi rói trong ký ức tôi của một thời trai trẻ... Những dấu yêu ngày xưa giờ chỉ còn là kỷ niệm. Và đến giờ tôi chưa một lần trở lại Hà Nội của em để nỗi nhớ vẫn mênh mông câu hẹn thề ngày cũ. Em đã theo người ta về tít tắp miền Trung. Những chiều đông Hà Nội rất ngọt ngày xưa em có còn lưu giữ? Và không biết em có còn xôn xao, nhớ nhung cái thuở ban đầu ngu ngơ ấy?

Cảm ơn em đã cho tôi năm tháng mộng đẹp thời tuổi xanh. Cám ơn cô bé Hà thành đã gieo vào lòng chàng trai đất phương Nam chút tình dịu ngọt để bây giờ tôi lại nhớ thương da diết mỗi độ mùa đông về: “Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ. Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay, hơi ấm trao em tuổi thơ ngây. Tưởng như, tưởng như còn đây…”.

Đào Hồng Khởi

Tin xem nhiều