Thêm một mùa dã quỳ qua,
em bước vào vùng cô đơn lần nữa.
Đã bảo buông nhưng mãi lần, mãi lựa,
sợ mái nhà gianh nguội lạnh… không đành.
Tôn Thất Quỳnh Ái
Nhớ anh mùa hoa dã quỳ
(lời vợ có chồng là liệt sĩ biên phòng)
Thêm một mùa dã quỳ qua,
em bước vào vùng cô đơn lần nữa.
Đã bảo buông nhưng mãi lần, mãi lựa,
sợ mái nhà gianh nguội lạnh… không đành.
Anh vào trận, nhà chỉ còn di ảnh
Vạt dã quỳ thay chăn chiếu tân hôn.
Chưa con riêng, mình còn nỗi đau chung
Khi biên giới anh đêm ngày thao thức.
Gõ online, anh nói lời rất thật
Bình yên về, sẽ không tặng “báo đông”(*)
Ngày nhận tin, trời đất nổi bão dông
đông lạnh buốt mặc sắc vàng nhưng nhức
nỗi nhớ anh cuộn trong bầu ngực tức
mênh mang buồn, hoa lá đã lìa nhau.
Thêm một mùa dã quỳ qua mau
em bước vào vùng cô đơn lần nữa,
Người đã đi, đêm dài tắt lửa,
Chạm chân trời giữ mãi ánh bình minh.
Em nhớ anh, em giữ anh trong trái tim đồng vọng
để dã quỳ vàng ngơ ngác nắng thu đông.
(*) hoa báo đông: tên gọi khác của loài hoa dã quỳ.
Vũ Đức vinh
Thương em bé mồ côi
Mẹ đã bỏ em đi về nơi xa, xa lắm
Nơi những bóng mây ẩn hiện cuối chân trời
Mọi người nói với em, mẹ đi vắng xa nhà
Em ngồi đợi, tối mẹ về cho bánh
Nửa đêm rồi, không thấy bóng mẹ đâu
Có bàn tay vỗ về đưa em vào giấc ngủ
Trong đêm mơ em thấy bóng mẹ về
Giấc mơ nào cũng đẹp, nhưng tỉnh giấc em không còn thấy mẹ
Tiếng em khóc nấc từng lời gọi mẹ
Không thấy mẹ, em thét gào gọi mẹ: “Mẹ ơi!”
Tiếng đau xé lòng, thương em bé mồ côi
Những giọt nước mắt rơi, trái tim rạn vỡ
Mẹ em đã mất rồi!
Nhưng không thể nói thành lời, đau xót lắm em ơi
Em mất mẹ, em đã mồ côi mẹ
Trời đổ mưa, thấm ướt cả lòng người
Thương bé mồ côi, một cõi đời không còn mẹ
Cuộc đời này cần lắm những tấm lòng chia sẻ
Cho những em trên đời không có mẹ, mồ côi
Để tương lai thắp sáng những cuộc đời
Nuôi hy vọng sáng niềm tin cuộc sống.
Lê Tuyết Lan
Cuối năm
Những ngày đi về cuối năm
Sợi đông giăng qua từng kẽ tay lạnh buốt
Nội đưa tay bới lại mái đầu lơ phơ đã nhuốm màu phai nhạt của thời gian
Cha đưa mắt nhìn đáy ghe đầy bùn nhạt nhẽo
Gió mùa này lạnh đến từng chiếc lá xanh.
Thời gian cuốn đi tháng ngày và lấy đi cả những ước mơ
Đáy mắt buồn tênh nội trông vào đàn gà, bầy vịt
Bao số phận đang đợi mỏng manh
Cha cuốn những chiếc lưới giăng vài con cá, cua bạc
Những đêm dài, những giấc ngủ trở trăn.
Cây mai vàng đã ra nụ
Bầy chim non cũng ríu rít sau hè
Cái Tết được dệt bằng mồ hôi trên lưng cha rớt độp
Bàn tay nhăn nheo, nội nắm hay buông tháng ngày
Đất, trời cuống quýt
Hết mùa trên lưng.
Xuân sẽ về trong nụ cười rưng rưng?
Trên những bàn tay đánh đổi
Xuân sum vầy có đầy hay chưa đủ
Nội và cha vẫn dành mênh mông trong giấc ngủ
con hiền...
Những ngày đất trời thay áo mới
Áo cha vẫn bạc màu
Da nội càng phai phôi.
Nguyễn An Bình
Bên dòng Bằng Giang
Bên đôi bờ cỏ xanh
Nước Bằng Giang chảy xiết
Em có thấy tình anh
Trôi xuôi dòng mải miết.
Chờ sương hứng chút nắng
Sưởi ấm một ngày đông
Tiếng chim gầy rất mỏng
Bay dọc suốt triền sông.
Cầu bắc qua sông nhớ
Em thả tóc dịu dàng
Qua cầu cây đứng gió
Nên tình còn lang thang.
Mây tràn qua đầu núi
Phố ngủ vùi trong sương
Có nghe tình vẫy gọi
Sông chùng chình nhớ thương.
Khẽ khàng thôi em nhé
Chiếc lá vừa nghiêng chao
Môi hồng người em gái
Tình đi đâu về đâu?
Tịnh Bình
Trên nhành lau trắng
Ríu rít bầy sương mắt ngọc
Tụng ca cổ tích chuyện tình
Đi qua ngôi nhà lá nõn
Khẽ khàng giọt sáng bình minh.
Cơn mưa ngang trời rả rích
Đã nghe thấm lạnh chưa lòng
Biệt ly mùa thu hoa cúc
Cõi tình buổi ấy chiều đông.
Bến vắng vầng trăng quên mọc
Mơ hồ vị mặn trên môi
Gượng nở nụ cười chát đắng
Người xưa... mùa cũ... quên rồi...
Chẳng thể như sương cổ tích
Thì thôi làm cơn gió thu
Đìu hiu trên nhành lau trắng...