Một đêm ngủ lại nhà quê
Tiếng con dế khóc ngoài đê gọi chào.
Cuộn thân cho võng buộc vào
Bây giờ ai buộc yếm đào cho em.
HUỲNH NGỌC TUYẾT CƯƠNG
Ngủ lại nhà quê
Một đêm ngủ lại nhà quê
Tiếng con dế khóc ngoài đê gọi chào.
Cuộn thân cho võng buộc vào
Bây giờ ai buộc yếm đào cho em.
Cây hời hợt bảo tôi đem
Một hai lá nhớ ủ nem tình trường.
Gió vờn tóc, chảy mềm sương
Sương lan lạnh tím vết thương hình hài.
Tôi giờ chìm hết đêm nay
Chết đi mới biết còn ai thương mình.
TRẦN HOAN
Em đi về
Em đi về phía gió
Nắng gọi rát cánh đồng
Phồng như bàn tay mẹ
Che một thời tuổi thơ
Em đi về phía nắng
Sắt se cả bầu trời
Gió đưa hương vời vợi
Như lời mẹ ru xưa
Em đi về phía mưa
Gội rửa những nhọc nhằn
Biết làm sao trôi hết
Những lần mẹ xót xa
Em đi về phôi pha
Mong tháng ngày rơi chậm
Để tuổi già của mẹ
Mãi còn xa còn xa.
LÊ PHAN HIẾU ANH
Hồn nhiên
Hồn nhiên ngày ủ mọt sâu
Dừng chân quán nhỏ thả câu lưỡi đời
Vớt lên: chao chát nụ cười,
Có lầm bầm chửi, có mời mọc điêu.
Hồn nhiên hỏi giá bao nhiêu
Hóa đơn nhân cách chắt chiu từng ngày
Tiếng rao tờ số guộc gầy
Mắt buồn nhìn những mắt ngây ngô nhìn.
Hồn nhiên mãi - hóa niềm tin
Nên trăm kẻ bước giữa miền lặng thinh
Khói lên chiều xuống điêu linh
Người từng thương cũng bất thình lình… dưng!
Hồn nhiên giữa chốn tưng bừng
Nhớ xa xưa thuở ngập ngừng... hồn nhiên
Rồi một ngày bỗng an yên
Những người năm ấy... hồn nhiên giật mình (?).
TRẦN THỊ HIẾU
Nguồn cảm
Vì sao trăng nghiêng thảm trời
Hoa liền mở cánh, tỏa hương?
Chú dế kéo đàn mê mải
Bao người mơ, mặc gió sương.
Vì sao mặt trời tỏa nắng
Trái vàng lịm ngọt đầu cành?
Chim từng đàn đua ríu rít
Đỉnh ngày vi vút lao nhanh.
Vì sao hạt mưa rơi xuống
Cỏ cây mơn mởn reo cười?
Bướm trắng rập rờn cánh mỏng
Chân trời tầm mắt ngút xanh.
Vì sao mỗi lần gió thảm
Lá đỏ rụng rơi úa sầu?
Nai con hiền lành ngơ ngác
Cùng người lặng ngắm niềm đau.
Vũ trụ khắc thời luân chuyển
Vạn vật tương ứng, tương cầu
Con người nằm trong vũ trụ
Cảm tình như nước biển sâu.
HUYỀN QUY
Ru con
Mẹ hát con nghe
Bài hát ru
Không gập ghềnh cầu tre lắt lẻo…
Chẳng dập dờn cánh cò bay lả
Chẳng ruộng đồng xanh thẳm, bao la
Mẹ tân thời
Chưa kịp nhớ giếng nước cây đa
Chưa kịp quen sân đình, quán dốc
Hát ru con
Vụng về, yếu ớt…
“Chú vịt con, đi chơi không hỏi bà…”
Mai này, con lớn lên
Chắc cũng không biết được những bài ca bây giờ mẹ hát
Như mẹ không đi hết lời ru của bà
Lại có những bài ca khác
Mới lạ, hăng say
Tình mẫu tử xưa và nay
Mỗi thời đại một cách bày tỏ khác
Nhưng vẫn thiêng liêng, dào dạt
Tự bao đời!
VĂN ÁNH NGỌC
Này em
Này em ơi...
Em định nghĩa thế nào là tuổi trẻ
Hát khùng điên như chưa bao giờ được hát
Đi đến những miền xa để khám phá mà không sợ phải lạc
Cuộc đời có bao nhiêu và thanh xuân mấy thì
Này em ơi...
Tuổi trẻ của chúng mình là những chuyến đi
Chẳng ngại nắng gió, bụi đường vương lên áo
Mình tạm trốn xa phố ồn ào huyên náo
Về những miền đất xa mình chưa biết đến bao giờ
Này em ơi...
Đừng để tuổi trẻ mình hoài phí một cách thờ ơ
Nhạc ngựa vang rồi...
Chẳng còn đủ thơ mà trẻ...
Ở nơi chúng mình cùng đứng lại
Em hãy nhìn xem cho thấy hết mọi ngày
Hãy yên lặng để mắt hồn được thấy
Tháng ngày qua bình an...
ĐÀO NGUYÊN THẢO
Lạc
Mưa lạc mùa... ta lạc nhau sao em?
Hiên nhà cũ nhìn mây trời ảm đạm
Tháng ba ào qua, bàn tay nào khẽ chạm
Những cánh yêu thương sà xuống phố. Mưa về…
Như bầy sẻ ríu rít hàng hiên
Ta ríu rít trời mưa giữa những sắc nắng hè
Lang thang phố đón mưa về thơ trẻ
Trắng xoá trời mây, mùa xuân về rất nhẹ
Cung bậc nào ta ngân cho riêng ta…
Cung bậc nào thôi lặng gió... rất xa
Tan tác vỡ dưới hiên nhà tiếng sẻ
Ríu rít gọi nhau dưới mưa chiều như thể
Tan mất yêu thương thuở phố đón mưa về
Thôi lặng ngắt hàng hiên, thôi gió quất bên hè
Tan vào không gian một chiều mưa mờ mịt
Ta vẫn xa, chẳng bao giờ đến được
Sẻ lạc hiên nhà hay em đi qua tôi…
Thôi ngồi lại bên đời nhặt mưa nắng đầy vơi
Gói ghém cơn đau bằng xa vời kỷ niệm
Chia tay tháng ba, lá vàng rơi màu nhiệm
Biết em đi và lạc dưới hiên nhà...
LÝ THĂNG LONG
Nếu mãi sợ đớn đau
Nếu mãi sợ đớn đau
Hai tay sẽ run, hai chân sẽ tự trở nên mềm yếu
Nếu mãi sợ đớn đau
Con đường mãi mãi chỉ đến sau...
Người ta đã trải hoa
Ta sẵn sàng trả tiền suốt đời cho bình an ấy?
Hạnh phúc là buông bỏ,
Hạnh phúc là thảnh thơi?
Khi chỉ là họa mi hót quên ngày, quên tháng
Trên cánh đồng tự nặn ra - bình cám và lọ nước xanh rì
Nếu mãi sợ đớn đau:
Cũng nghe vui tai, ngực nhói!