Đêm qua, mưa rả rích suốt đêm. Sáng nay, mặt đường vẫn còn vương nhiều vũng nước. Tôi bỗng dừng lại trước một cô gái khá đặc biệt. Cặp kính cận trên gương mặt càng thu hút những ánh nhìn vào cô. Một điều lạ, cô ngồi bán cá chỉ với một cái chậu nhựa, bên trong có mớ cá đồng lẫn ít tôm tép còn tươi ngon.
Đêm qua, mưa rả rích suốt đêm. Sáng nay, mặt đường vẫn còn vương nhiều vũng nước. Tôi bỗng dừng lại trước một cô gái khá đặc biệt. Cặp kính cận trên gương mặt càng thu hút những ánh nhìn vào cô. Một điều lạ, cô ngồi bán cá chỉ với một cái chậu nhựa, bên trong có mớ cá đồng lẫn ít tôm tép còn tươi ngon. Nhìn qua biết ngay không phải người bán cá thường ngày ở đây. Cô mang dáng vẻ một nữ sinh.
- Mớ cá này cháu bán bao nhiêu? - Tôi mở lời hỏi mua.
- Dạ thưa chú, một trăm năm mươi ngàn ạ! - cô trả lời nhỏ nhẹ, lễ phép.
Từ vai người mua cá, tôi men lời hỏi thêm thì được biết đây là mớ cá người mẹ mới gửi lên, nhằm giúp cải thiện bữa ăn hằng ngày vì cô sống xa gia đình.
- Nhà cháu ở đâu?
- Dạ, ở Đồng Nai. Còn cháu lên thành phố để đi học ạ!
Hai tiếng Đồng Nai đã chạm vào sợi dây tình cảm trong tôi, đây là mảnh đất nhớ, rất thân thiết với tôi. Nơi đây, tôi đã sống và công tác, gắn bó hàng chục năm trời. Còn đó những người bạn yêu mến đang sinh sống nơi đây. Dòng suy nghĩ như níu lại chút thời gian bên cô gái.
Tôi hình dung trong đêm mưa, hình bóng một người mẹ ở Đồng Nai thức trắng đêm, lặn lội để có mớ cá gửi cho người con gái yêu thương sống xa nhà. Vì thương mẹ vất vả trong đêm mưa nên cô gái đã không ăn mà đem bán, có chút tiền phụ giúp gia đình lo việc học hành. Tuy số tiền không được nhiều nhưng đã để lại trong tôi sự cảm mến. Nét đẹp của một con người không chỉ là dáng vẻ, hình thức mà nó ẩn chứa trong cách sống, cách suy nghĩ đẹp. Tôi định bụng trả tiền mua cá và sẽ gửi thêm cho cháu ít tiền phụ giúp nhưng cháu nhất định từ chối. Sợ tôi buồn lòng, cô gái từ tốn giải thích:
- Chú đã mua cá giúp cháu mà không trả giá là cháu vui lắm rồi. Còn tiền cho thêm, cháu không dám nhận. Tuổi chú cũng đã nghỉ hưu, chú đâu có dư dả nhiều. Cháu xin cảm ơn lòng tốt của chú.
Tôi nghẹn lời vì câu nói thật lòng của cô bé.
Trong cuộc sống ta thường gặp những con người, những câu chuyện mộc mạc, bình dị nhưng ẩn sâu trong đó lại toát lên vẻ đẹp của một con người. Nó ánh lên nét đẹp tâm hồn.
Tôi ra về mà có cảm giác vừa được nếm trải vị ngọt của cuộc sống. Tôi cũng không kịp hỏi tên cô gái, chỉ biết cháu là một cô gái Đồng Nai.
Vũ Đức Vinh (TP.HCM)