Trở lại Huế dòng Hương Giang man mác
Trường Tiền trôi khúc hát Nam ai
Đây Vĩ Dạ trăng mờ soi cổ kính
Hoa khế buồn tím mãi buổi chia tay
Huế ơi
Trở lại Huế dòng Hương Giang man mác
Trường Tiền trôi khúc hát Nam ai
Đây Vĩ Dạ trăng mờ soi cổ kính
Hoa khế buồn tím mãi buổi chia tay
Huế rất sâu trong khói thuốc không màu
Ly rượu nhạt mà say sưa đến lạ
Chiều sân ga một mình ta thầm gọi
Nón bài thơ nghiêng bóng buổi ta về
Ôi giọng Huế màu xanh quê trôi lạc
Vấp ngã thềm cố đô giữa ban mai
Chuông Thiên Mụ chạm lư đồng thiên cổ
Khói vàng thơm thoảng hương cũ ngẩn ngơ
Trở lại Huế chiều Lăng Cô sâu hút
Ta gói về một chút tím không phai.
Trưa
Tiếng trưa vồn vã gió
Thổi khô mềm môi em
Ánh vàng vương tiếng gáy
Vỡ trong chiều mênh mông
Tiếng trưa im bằn bặt
Giật thoát ở bên thềm
Búng tay qua mắt lá
Xước trầy màu thời gian
Ta níu lấy nắng hưởng
Mê muội trong chớp mắt
Rồi rữa tan vàng trải
Tự trách chiều hư vô.
Lời gió
Tôi ném cô đơn vào khoảng trống
Tiếng võng kêu cũng nghẹn nỗi đọa đày
Hơi thở hắt ra mùi nợ bao vây
Khoét rỗng tôi lấp đầy bóng tối
Tiếng rích rắc thời gian rạn nứt
Lòi miệng hố đời
Liếm cả chiều vào tối
Ở đâu vị ngọt cũng tràn môi
Tôi vịn vào đêm lần theo bóng tối
Và cung đàn hình như có thật
Người ta đang nghe dưới những con đường.
Tiếng đêm
Lật đêm vừa rụng tối
Gỡ rối miền ưu tư
Lật từng tiếng gà thưa
Mổ nỗi buồn sâu thẳm
Đêm vẽ khuôn mặt người
Nghiến lên từng cơn nấc
Bàn tay ta vụng dại
Vẽ nụ cười hiến dâng
Vẽ vầng trăng bâng khuâng
Soi nỗi buồn nhân thế
Tiếng đêm rao túng quẫn
Lật trang đời lặng câm
Vang váng phía sương mờ
Nhện treo ngày đã sáng.
Em
Em như một mảnh trăng gầy
Soi ta lấp ló vơi đầy mốc meo
Ta đi em bước cùng theo
Lẻ loi cái bóng lèo kheo của mình
Yêu em ta mãi chung tình
Dẫu mây trôi vẫn cứ rình rập em
Đêm nay cứ uống say mèm
Nuốt từng giọt đắng để thèm giọt cay.