Nghiêm trang như người lính
Đứng thẳng lối thẳng hàng
Những miền rừng trùng điệp
Đỏ au màu ba dan
(Đàm Chu Văn)
Cây quên mình
Nghiêm trang như người lính
Đứng thẳng lối thẳng hàng
Những miền rừng trùng điệp
Đỏ au màu ba dan
Đeo chén hứng bên hông
Cây trút dòng nhựa trắng
Chắc là cây đau lắm!
Ngọn gió nào đến ru?
Suốt một đời cần mẫn
Cây dậy sớm cùng người
Đường cạo trên thân rạch
Bao nhiêu lần cây ơi!
Một đời cho - tất - cả
Cây chỉ quên - chính - mình.
(Mai Hoa)
Để quên cái nhớ
Cuối tuần con về nội
Ông lửa biếng reo cười
Bạn rùa cuộn cái đuôi
Nằm im sau máy giặt
Giàn đậu biếc khép mắt
Lơ tuốt ông mặt trời
Hoa giấy không chịu cười
Bình tưới cây đi ngủ
Anh chè vối tiu nghỉu
Lá cụp xuống dỗi hờn
Thiếu tiếng con véo von
Cả nhà đều lặng lẽ
Con đi chơi lâu thế
Để cái nhớ ở nhà
Ngoại tha thẩn vào ra
Đành làm quen cái nhớ.
(Phạm Nguyễn Toan)
Ngủ riêng
Ở nước ngoài con ạ
Trẻ con rất là ngoan
Không ngủ chung với mẹ
Ở phòng riêng hoàn toàn
Việc này giúp các bạn
Sớm tự lập sau này
Nếu mà con đồng ý
Từ mai mình làm ngay...
Việc này hơi bị khó
Con quen hơi mẹ rồi
Mà bố đã lớn thế
Vẫn ngủ chung đấy thôi!
(Hạnh Vân)
Ru trưa
Ầu ơ… tiếng ru trưa
Ướt mềm bờ cỏ dại
Cho lòng ai hoang hoải
Cho thêm vàng nắng thu
Ầu ơ… tiếng mẹ ru
Dỗ bé nằm ngoan giấc
Cho ngày thôi tất bật
Cho mây trời biếc xanh
Ru tháng ngày trôi nhanh
Ru thắm tình đọng lại
Dạt dào lời ru mãi
Giấc mộng lành nở hoa.