Sau bốn muơi năm!
Đồng đội gặp nhau
Tay bắt, mặt mừng
Ngập ngừng, khó tả
Kể chuyện đời thường
Người còn, người mất
Mái tóc pha sương đã nửa cuộc đời
Nguyễn Chí Định
Đồng đội
(Kính tặng đồng đội Đặc công
miền Đông Nam bộ E429 cũ)
Sau bốn muơi năm!
Đồng đội gặp nhau
Tay bắt, mặt mừng
Ngập ngừng, khó tả
Kể chuyện đời thường
Người còn, người mất
Mái tóc pha sương đã nửa cuộc đời
Thế hệ chúng mình phơi phới tuổi đôi mươi
Trùng điệp Trường Sơn không dứt tiếng cười
Chân đất, đầu trần, AK, bộc phá
Ém sát, luồn sâu chúng mình vào trận
Diệt bốt, phá đồn tâm hồn người lính
Tổ quốc gọi, hy sinh, không toan tính
Như ngày nào trẻ mãi với mùa xuân
Chiến thắng nào không có thương đau
Chiến tranh như dông bão đi qua
Người lính gặp nhau đời thường chân chất
Rít chung thuốc lính mình ngây ngất
Choàng ôm nhau không nhớ biết bao lần
Nhớ nhớ, quên quên đồng đội mất còn
Tiếng cười lính luôn cứ tươi giòn
Dào dạt tình người trái tim đồng đội...
Tôn Thất Quỳnh Ái
Giỗ trận Gạc Ma
Như anh linh lính trận năm nào,
Hội thề Hoàng Sa, Trường Sa…
Vững lời thề quyết tử:
“Giữ Đảo của ta,
đó là nhà”.
Những chiến sĩ Gạc Ma
Mắt thuyền đan mắt cá,
Đạp sóng giữ san hà.
…Đất nước mình ngàn năm lận đận,
Biên cương xa đến sóng dữ Biển Đông.
Các anh đi, đời vẫn trang sách mở…
mỗi miền quê cột một nỗi nhớ mong.
Đồng đội ơi về đây chung giỗ trận,
nén tâm hương cay mắt triệu tấm lòng.
Đặng Nguyễn Vân Nhi
Những ánh sao rơi
Thành phố bàng hoàng và ngợp rợn suốt đêm
Vì bản tin đưa một ánh sao rơi xuống
Từ phía lầu cao
Từ giữa cây cầu
Và từ trong vòng tay bầu trời tưởng rằng yên ả
Những ánh sao rơi
Trước khi rời bầu trời đều đã từng rực rỡ
Đã từng lung linh
Những ánh sao rơi khi nỗi cô đơn làm nguội lạnh trái tim mình
Tôi buốt mình khi nhìn những ánh sao rơi
Những vết sẹo xưa được cời lên nhức nhối
Đã có bao lần bức bối
Tôi hút mắt nhìn những bóng tối lan can
Và chập chờn những giấc mơ lan man
Vẫn kéo hụt chân xuống những hố sâu thăm thẳm
Giật mình thở hắt
Nghe thân tâm mỏi mệt rã rời
Những ánh sao đều rồi sẽ rơi
Nhưng trước khi rơi có một lần tỏa sáng
Quay quanh những điều to lớn
Đến những thiên hà xa xôi
Tưởng rằng đơn côi
Nhưng lực hút ngầm vẫn kéo và giữ những hành tinh khác
Nuôi sống hàng triệu sinh linh
Những ánh sao rơi
Những ánh sao cô đơn trong đêm tối
Khi vì sao lạc lối
Hãy hỏi vì sao
Vì sao một vạn hạt bụi trong vũ trụ lớn lao
Đã tạo ra một vì sao như thế
Đâu ai biết được những điều vi tế
Của một tạo vật tinh minh
Trong bóng tối u linh
Những tinh cầu sinh ra để tỏa sáng
Trước khi ánh ngày tỏa rạng
Sao lung linh một ánh sáng trên đời.
Lê Chí
Hồn cây
nghe tiếng chim mà chẳng thấy bóng cây
người ta bảo hồn cây lang thang đâu đó
chang chang hè về trên phố
con đường trơ xương
hàng cây lâu năm
cùng bạn trầm ngâm cà phê mỗi sáng
những ngày nắng mưa những đêm gió bão
thắc thỏm buồn vui đợi chờ
ai chẳng một lần được cây làm chứng
nụ hôn mộng mị đầu đời
cột mốc lung linh ký ức
cây chẳng nhớ tuổi tên mình
lòng người lòng đất cưu mang
đứng bên đường mười năm trăm năm
nghe hết và biết hết
giết cây rồi người sống với ai…
Nguyễn Nguyên Phượng
Chỉ là em
Không ai khác,
chỉ là em
Mùa chưa kịp đến
đã mềm môi thơm
Điệu tình
lung liếng mắt ngoan
Một cung tim đắm
mấy hoang mê đời
Không ai khác,
là em thôi
Thu từ vô lượng
ngỏ lời trăm năm
Thơ tìm cuối đất mù tăm
Cùng trời đêm hạnh ngộ rằm,
là em!
Vương Tùng Cương
Bước núi
Núi mãi xanh
núi không nhớ tuổi
thuở khai thiên lập địa có núi rồi
núi sông không bao giờ mệt mỏi
chỉ đời người hữu hạn mà thôi
ta xuống núi
bước hoàng hôn trễ nải
gối chùng mắt quáng hụt hơi
gặp may mắn khói làng
màu cỏ xưa dẫn lối
vầng trăng quê dầu dãi đợi ta về.
Nguyễn Thị Hiền
Đôi mắt là cánh sóng
Lâu lắm rồi lại tìm về với biển
Nghe thùy dương thầm thì với cát vàng
Nắng rót mật quện hương nồng vị mặn
Đẹp diệu kỳ... ơi phố biển Nha Trang.
Rồi cũng đến sau bao nhiêu lần lữa
Sâu nén ghìm thương nhớ lại đầy vơi
Rồi cũng chạm nơi hòn Chồng, hòn Vợ
Một tình yêu chung thủy giữa mặn mòi.
Có phải yêu nên tiếng lòng vẫy gọi
Để đợi chờ, khao khát, một miền mong
Sóng vẫn thế bạc đầu còn nông nổi
Khát bờ em nên lớp lớp điệp trùng.
Trời xanh thế, mắt em say đắm thế
Cho yêu thương nghiêng hết phía biển triều
Con còng gió chạy lang thang tinh nghịch
Dấu chân nào in trên cát phiêu diêu...
Đứng trước biển một tình yêu bung vỡ
Là ngọt ngào dâng hiến phía trùng khơi
Biển và anh như người tình lãng mạn
Ru tình em bằng khuôn nhạc không lời.
Anh hãy giữ giùm em đường phượng đỏ
Chiều đan tay nghe sóng hát rì rào
Mai xa nhé em cầm về nỗi nhớ
Có ánh nhìn trên cánh sóng xôn xao...
Đứng ở Hòn Chồng bạn có thể nhìn ngắm bao quát vẻ xinh đẹp của TP.Nha Trang |