Vườn cây xanh ngát bên lăng
Ngàn hoa đại trắng hương dâng thơm nồng
Vươn mình, chín cửa sông Rồng
Che Người yên giấc giữa lòng miền Nam
Dương Đức Khánh
Về giữa tháng Năm
(Nhân dịp viếng lăng cụ Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc, thân sinh Bác Hồ)
Vườn cây xanh ngát bên lăng
Ngàn hoa đại trắng hương dâng thơm nồng
Vươn mình, chín cửa sông Rồng
Che Người yên giấc giữa lòng miền Nam
Về đây gặp lại Nam Đàn
Mái tranh cửa liếp giữa làng Kim Liên
Trang sách xưa với bút, nghiên
Bên bìa còn đậm dòng tên của Người
Vẳng đâu đây tiếng ạ ời
Câu hò xứ Nghệ ru lời sông Lam
Hòa cùng tiếng sóng Hậu Giang
Ru hồn Người giữa mênh mang đất trời
Nhớ cha - Bác về bên Người
Nhà sàn một nếp xanh tươi mảnh vườn
Trước sân ao cá soi gương
Tháng Năm - mùa hạ nở bừng đóa sen.
***
Hoàng Đình Nguyễn
Về quê
Con lại về thăm quê thăm ba
Sau những tháng gồng mình chống dịch
Sau những năm đối đầu cùng Covid
Nỗi nhớ quê nhà, khoảng cách cứ dài ra
Thắp nén nhang thơm trân quý cắm mộ ba
Để nỗi nhớ xích gần giữa bộn bề năm tháng
Để yêu thương trở về sau bao nhiêu kiếp nạn
Giữa cõi tâm linh ba luôn nở nụ cười
Con đã từng qua cuối đất cùng trời
Những xứ sở giàu sang, những cung đường tuyệt mỹ
Những thành phố nguy nga, những thánh đường mộng mị
Chẳng nơi đâu sánh được với quê nhà…
Ngát hương thơm nhang khói trước mộ ba
Ba che chở cuộc đời con vạn sự
Chẳng nỗi buồn nào bằng nỗi buồn xa xứ
Cuộc sống cứ luân hồi giữa cõi thật, cõi mơ
Ba từng dạy con đừng bao giờ run sợ
Trước kẻ thấp hèn, trước bạo lực, khó khăn
Dạy con sống chân tình như cuộc đời tỏa nắng
Con đã tìm về ngồi tâm sự cùng ba…
***
Tâm Minh
Hành trình trên đất phù sa
Đồng Tháp Mười xanh ngát thẳng cánh cò bay
Xuôi dòng Tiền Giang chiều nay nghe câu hát
Hồng Ngự ơi, tình này luôn ghi khắc
Trên những chuyến phà kỷ niệm bến sông quê.
Qua Cao Lãnh lắng nghe mùa Xuân đang về
Em gái miệt vườn áo bà ba nón lá
Duyên dáng mặn mòi, nhịp chèo lơi lả
Xuồng nhỏ dập dềnh trên sóng nước mênh mông.
Chợ nổi Cái Răng con nước lớn nước ròng
Thuyền ghe tấp nập dòng Hậu Giang cuộn sóng
Buổi sớm mai làn gió Xuân lồng lộng
Ghé Cần Thơ, miền gạo trắng nước trong.
Về Bạc Liêu ngậm ngùi câu Dạ cổ hoài lang
Vang danh công tử dân chơi đốt tiền nấu trứng
Người miền Tây tánh thiệt thà phóng khoáng
Cùng với thiên nhiên trù phú an hòa.
Cây trái ngọt lành uống dòng nước phù sa
Em gái Khơ-me dịu dàng Lâm thôn* điệu múa
Sóc-sờ-bai* Sóc Trăng thoảng mùi thơm hương lúa
On-sờ-lanh-bòn-tê*, em có nhớ anh không?
*Lâm thôn: điệu múa cổ truyền của người Khmer
*Sóc-sờ-bai: an vui, êm ấm, câu chào của người Khmer Nam bộ
*On-sờ-lanh-bòn-tê: tiếng Khmer, em có yêu anh không?
***
Trần Thu Hằng
Từ biệt Mỹ Ca
Từ biệt Mỹ Ca, một đêm mưa rớt
Gió khuya từ Đại Lãnh ngược sông Ba
Nhịp cầu thép Long Hồ ẩn hiện
Sóng Cam Ranh vờn ngực đá vỡ òa
Ta ngồi trông đường dài thăm thẳm
Hơn một ngàn hải lý đã qua rồi
Về Mỹ Ca, chân chưa đi hết chợ
Uống chưa tàn chung rượu lại chia phôi
Thêm một phút để tàu kia rời bến
Giơ tay chào đoàn thủy thủ ra khơi
Thêm khoảnh khắc ngọn sóng triều tan biến
Biển xanh ơi mắt lưới mắt người
Lần này nữa, hẳn sẽ xa hơn biển
Hạt mưa đơn côi từ biệt ngang trời
Khói sóng hay bụi đường lơ lửng
Ta đi rồi, chớp bể với trăng rơi
Mai ta về phố thị có vui hơn?
Hay mưa từ đỉnh núi Tiên dội vào lòng không dứt
Ánh mắt ai nhìn ai thảng thốt
Gọi đến Mỹ Ca rao bán giấc mơ dài.
***
Trần Thị Bảo Thư
Viết bên cầu Hóa An
Chưa kịp qua cầu Hóa An
Lòng đã ở bên Sông Phố
Giọt sương trên nhành hoa nở
Bình minh lặng lẽ rơi vào
Có cây rừng trăm năm tuổi
Đón Xuân chót vót trên cao
Ngọn đơm lá non đọt mới
Rễ neo chẳng đổi sắc màu.
Hình như có ai đang gọi
Xôn xao gió vẫy cuối đường
Hương cafe lên nhè nhẹ
Mà thơm khắp cả triền sông
Lại về bên kia ấp Miễu
Dâng hương xin lộc Đình Thần
Chữ Tâm nhớ lời tiên tổ
Hàng dầu cổ thụ trầm ngâm.
Đất trời đón mùa Xuân mới
Chuông vàng nở rộ bung biêng
Sông Phố có ai vừa gọi
Mây về với khoảng trời riêng...
***
Lê Phạm Hiếu Anh
Trầm mặc
Những lâu đài xước màu da trầm mặc
In bóng hờn trên cát trắng thời gian
Dấu chân người nặng nỗi niềm hôm nay
Về khe khẽ
Sợ gõ lên mạch sầu tràn thế kỷ
Hỏi ai đong đếm khói hương
Vì đâu bụi tàn rơi thành sỏi đá?
Nhiều lúc sợ những hàng cây trăm tuổi
Đứng lặng im bằng rễ sâu thăng trầm...
***
Vũ Thanh Hoa
Mưa rào phố
Anh đi qua
giấc mơ thức dậy
hàng cây mất ngủ bao ngày
em cả tin y như đứa trẻ
bao nhiêu dự định điên rồ
không thể nhốt câu thơ nằm im trong trang sách
không thể giấu lúng liếng mắt nhìn
không thể giữ nụ hôn nơi môi khát
em ngây ngô thả chùm bong bóng bay
con mèo hư hỏng nửa đêm trốn qua cửa sổ
con sóc ranh ma ăn vụng góc trăng non
anh đi qua
phố mùa hè dang dở
và em
nông nổi mưa rào.
(Trang thơ do nhà thơ Đàm Chu Văn tuyển chọn, giới thiệu)