"Khói hương chảy ngược lên ngày tháng bảy/ Người lính già gọi tên đồng đội / Tôi thấy mình là tia nắng nhỏ/ Chảy về tháng bảy vô ưu…" ( Đào An Duyên). "Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình/ Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc/ Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc"" (Thanh Thảo). Tổ quốc, nhân dân ngàn đời mãi mãi tri ân các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh cả tuổi xuân, cả cuộc đời mình cho độc lập, tự do và vẹn toàn Tổ quốc.
“Khói hương chảy ngược lên ngày tháng bảy/ Người lính già gọi tên đồng đội / Tôi thấy mình là tia nắng nhỏ/ Chảy về tháng bảy vô ưu…” ( Đào An Duyên). “Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình/ Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc/ Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc”“ (Thanh Thảo). Tổ quốc, nhân dân ngàn đời mãi mãi tri ân các anh hùng liệt sĩ đã hy sinh cả tuổi xuân, cả cuộc đời mình cho độc lập, tự do và vẹn toàn Tổ quốc.
Đồng Nai cuối tuần
Vũ Xuân Hương
Những người mẹ miền Đông
Những người mẹ miền Đông tôi gặp
Việt, S’tiêng hay Mạ, Chơro
mẹ miệt vườn, cù lao hay nương rẫy xa xôi hay lầm lũi giữa ồn ào phố chợ
hay lặng lẽ giữa rừng cao su xách thùng cạo mủ
Những người mẹ Chiến khu Đ
hay rừng Sác, Bình Đa hay Minh Đạm, Lộc An, thế chân kiềng Hắc Dịch
những người mẹ tóc còn xanh hay mái đầu đã bạc
cho tôi được cúi đầu cảm phục
được hôn mỗi bàn chân lấm lem gầy guộc
mỗi bàn chân như bệ tượng đài!
Tất cả những anh hùng
đều nhỏ bé vô cùng trước mẹ
tất cả các chiến công
đều thai nghén, đều bắt đầu từ mẹ
Người mẹ miền Đông sinh con trong lửa bỏng
và nuôi con trong bom đạn xé trời…
Tình nghĩa mẹ không thể đem sông Đồng Nai hay bất cứ dòng sông, ngọn suối nào để sánh
không thể đem núi Bà Đen, núi Chứa Chan hay bất kể
núi non nào để đo!
Cho tôi được cúi đầu cảm phục
Người mẹ miền Đông sừng sững tượng đài…
Xin hình dung dưới căn hầm của mẹ
yên tĩnh hơn nhà lầu, an toàn hơn vỏ thép xe tăng
bàn tay mẹ bón cơm, đưa thuốc
đời hy sinh đem chắn trước cửa hầm
Hầm như một chiến khu bám dân về trụ phục
dưới bóng vườn lòng mẹ chở che
bao căn hầm trong lòng đất miền Đông
nuôi cách mạng qua mấy thời trứng nước…
Xin hình dung chốn lao tù sau hàng song sắt
mẹ như chiếc lá khô sau bão gió tơi bời
thêu tình yêu bằng mũi chỉ đường kim
con chim phượng mang thời xưa của mẹ
con bồ câu mang khát vọng hòa bình
lòng kiên trung hóa đóa sen hồng
trước những trận đòn thù tra tấn…
Xin hình dung trước hàng mũi súng
mẹ vẫn đi giương thẳng cánh tay gầy
lấy chân tình nhỏ nhẹ những lời ngay
quay mũi súng lầm đường về phía giặc
Mẹ không chỉ tiếp đồ, liên lạc,
tự mình làm chiến sĩ trước hàng quân
thân hình kia thương tích đầy mình
mái tóc bạc thêm mấy vòng khăn trắng
mẹ thế đấy - những chiến công thầm lặng
cái anh hùng vượt qua bao đau đớn
cũng âm thầm chẳng dễ nhận ra đâu!
Những người mẹ miền Đông tôi gặp
người đã già, người tóc còn xanh
người ru cháu ầu ơ, người vò võ một mình
sống trở lại những đời thường dân dã
chẳng ngắm nghía, so đo những gì đã có
tấm khăn rằn vẫn vắt chéo qua vai…
Ngày mai, trong văn bia, sách sử,
sẽ ghi nhận ra sao những người mẹ anh hùng?
tôi chỉ biết giờ đây
xin tất cả bắt đầu từ mẹ!
Những người mẹ của miền Đông đất lửa
cứ mỗi ngày thêm sừng sững trong tôi…
Trần Thế Tuyển
Long Khốt nồng nàn
Không ai khoác lên vòng nguyệt quế
Mà hương thơm cứ ngát dâng đầy
Dòng Long Khốt trăm năm chảy mãi
Đồng đội ơi, đang nằm đâu đây?
Đêm hoa đăng như cây cầu kết nối
Người thiên thu và người hôm nay
Thân ngã xuống thành đất đai Tổ quốc
Hồn bay lên, linh khí mãi tỏa bay
Không ai khoác lên vòng nguyệt quế
Trận địa xưa vẫn nồng ấm men say
Bến sông này phân đội nào mở cửa
Áo lính phơi nhuộm đỏ cánh phượng bay
Tôi trở về trận địa xưa Long Khốt
Đêm biên cương nghe trời đất chuyển xoay
Vẫn còn mãi một thời đánh chốt
Đồng đội tôi nằm lại nơi này
Không ai khoác lên vòng nguyệt quế
Mà dòng sông Long Khốt hương đầy
Lục bình ơi hãy trôi nhè nhẹ
Đồng đội tôi, giấc ngủ đang say.
Nguyễn Đức Mậu
Người ấy
Mười năm người ấy yêu anh
Tình yêu suốt cuộc chiến tranh thật dài
Yêu từ tóc xõa ngang vai
Hoa cau thơm suốt những lời tiễn đưa
Mười năm vần vũ nắng mưa
Chiến tranh qua, bóng người xưa chẳng về
Rối bời mái tóc chiều quê
Một ai đứng ở bờ đê mỏi mòn
Xưa nàng Tô Thị lên non
Xa chồng nhưng đã có con bế bồng
Bây giờ người ấy tay không
Con thuyền góa bụa trên dòng sông sâu
Chiến tranh đã tắt từ lâu
Cau vàng trái rụng, giàn trầu héo hon
Nửa đêm gió lạnh, trăng mòn
Có người nghe tiếng ru con… khóc thầm.
Đàm Chu Văn
Những ánh nến ở nghĩa trang liệt sĩ
Tay các em run run thắp những ngọn nến trong đêm
thắp lên thứ ánh sáng trong lành, mộng mơ, thành kính
những đốm sáng lung linh như những viên kim cương
soi rạng ngời từng ngôi mộ
những người trong mộ còn trẻ lắm, khi ngã xuống vì Tổ quốc
họ cũng xấp xỉ tuổi các em
mười chín, đôi mươi trong veo, hăm hở…
Đêm nghĩa trang
mang mang mùi cỏ
những người trai năm xưa dàn trận công đồn
ngực ghì bộc phá
súng trường, mã tấu xông lên
những anh hùng chưa hết tuổi thiếu niên
ngùn ngụt hờn căm
tuổi trưởng thành kê thêm bằng tang tóc
những người trai xứ Bắc
theo lời kêu gọi của Bác Hồ
hừng hực bước chân Nam Tiến
“máu của máu Việt Nam
thịt của thịt Việt Nam
Nam bộ phải trở về vẹn nguyên nước Việt!”
***
Trận mạc, bão dông mấy chục năm trời
mấy thế hệ nối nhau xung trận
mấy thế hệ vọng phu
mấy thế hệ góa chồng
mấy thế hệ mồ côi
bao lòng mẹ, lòng cha bầm đau, quặn thắt
Tuổi trẻ hôm nay thắp lên ánh sáng mình ngưỡng vọng
vầng sáng giao hòa
tâm hồn những người trẻ tuổi gặp nhau.