Báo Đồng Nai điện tử
En

Bến bờ

07:05, 19/08/2023

Thằng bé Tài đang ngọ nguậy không yên trong lòng tôi. Nó ưỡn cong, trườn mình lên mọi hướng, nước mắt rơm rớm, nấc lên vài tiếng o oe.

Minh họa: Hằng Xuân
Minh họa: Hằng Xuân

“Nó đói đấy, chụp lấy bình sữa đằng sau, nhét vào miệng nó đi bé” - cô bảo mẫu vỗ lưng tôi.

Và đúng vậy, vừa cầm bình sữa lại gần, nó đã ngấu nghiến hút rồn rột, mặt ngừng cau có, giãn dần ra.

“Tụi nó chưa biết nói, nên phải nhìn vào cách nó khóc, cái mặt nó cau có ra sao, tay chân nó quẫy như nào để mà đoán ý” - cô ôn tồn nói thêm cho tôi hiểu.

Có chút lạ lẫm, bởi tôi luôn cảm thấy để có thể khóc và vùng vẫy như thế, ắt hẳn phải là một vấn đề gì đấy to lớn lắm.

Cô bảo mẫu bật cười, chắc thấy tôi ngáo ngơ. Nhìn rất nhiều đứa trẻ đang ở trong căn phòng này, tôi nghĩ đến cảnh chúng nó đói ở cùng một thời điểm, thì có phải là đến 3 đầu 6 tay mới mớm sữa kịp. Dường như thấy được nghi hoặc trong đôi mắt tôi, cô bảo mẫu lại phải chậc lưỡi cắt ngang: “Mỗi đứa mỗi tính, không hẳn đứa nào cũng khó như thằng Tài, nhưng đa số đều sẽ có một tín hiệu nào đấy để thông báo là chúng cần được ăn, ít đứa dù có đói meo nhưng vẫn nằm yên và nhìn trần nhà cười cười”.

Tôi nghĩ nghĩ rồi lại chợt hỏi: “Cô được trả lương nhiều không, một mình cô chăm hơn chục bé nhỏ như này thì cực dữ lắm”.

Tôi không biết câu hỏi của mình kỳ cục không nhưng cứ thấy cô ấy cười hoài.

“Con nghĩ một mái ấm tình thương thì có bao nhiêu tiền mà trả lương nhiều hả con. Sư cô đưa cho cô đủ để sống. Còn nếu động lực mà cân đo bằng tiền, thì làm gì có cái sức mà chăm” - cô bảo mẫu nói.

Gật gù, tôi lại nhìn thằng Tài, nó bây giờ tròn xoe mắt, như thể chưa hề có một cái thái độ lồi lõm, õng ẹo nào trước đó. Thằng nhỏ này bụ bẫm, mặt nó căng búng ra sữa. Tôi chợt nghĩ, nếu mẹ nó biết nó kháu khỉnh như thế này, liệu có nuối tiếc vì đã bỏ nó lại.

Nghe cô bảo mẫu kể, tôi hiểu là mẹ bé bị một người đàn ông đốn mạt nào đấy bỏ rơi và thằng bé là kết cục của biết bao là nước mắt, oán hận, giày vò… Thôi thì, làm thế nào mình có thể phán xét một người khác nếu không ở trong chính hoàn cảnh của họ. Tôi nghĩ điều tốt đẹp nhất mà mẹ bé đã làm, đó là vẫn can đảm cho bé chào đời và gửi gắm bé vào nơi này. Mái ấm này luôn sẵn sự san sẻ, thương yêu. Ở đây, dường như bé nào cũng sẽ có nhiều hơn một bố, một mẹ và cùng với đó là rất nhiều anh chị.

***

Cạch, cạch!

Thêm một người nữa vặn cửa bước vào. Nhìn người ở trước mắt, khó để có thể tôi xác nhận mình nên gọi là anh hay chị. Nhưng tôi tin mình nên tôn trọng chọn lựa của họ, tôi gật khẽ: “Chào anh!”.

Cô bảo mẫu cười khì: “Thành hả con, tới thăm Bông hả, vào trong tiện thay tã cho bé luôn nhé!”.

Bông là đứa bé mới sinh, nó cần một không gian yên tĩnh tách biệt, nên được đặt riêng trong căn phòng nhỏ bên góc trái phía cuối hành lang.

Tôi nháy nháy mắt với cô, tôi nghĩ mình vừa phát hiện ra điều gì đó, chẳng lẽ Bông là con của anh này, anh này đã gửi bé ở đây vì lý do nào đó. Cô bảo mẫu lại dường như hiểu nghi vấn của tôi, cô khẽ lắc đầu: “Không phải như con nghĩ đâu, Thành là cha nuôi thôi”.

Cái tính suy diễn của tôi nó tai hại thế đó, chưa rõ đầu đuôi nhưng tôi lại hay suy đoán, đôi khi chỉ để thỏa mãn sự tò mò.

Tôi men vào phòng sơ sinh, anh Thành đang bồng bé Bông trên tay, bé mới sinh chắc độ hơn 10 ngày, còn bé xíu và mỏng manh như một mảnh ngọc sứ. Tôi lúc này nhìn kỹ anh ta hơn, ôi, trên má và cằm anh ấy hằn mấy vết sẹo. Dù đúng là gân guốc, nhưng trên mặt anh vẫn nhìn ra được nét nữ tính thoáng qua, hoặc là, tại Thành đang nâng niu bé Bông trên tay, nên tôi mới cảm nhận thế.

“Em gái, lấy hộ bình sữa nhỏ được không, trên nóc tủ” - Chậc, giật cả mình, đang nhìn lén. Chắc mẩm là anh ta nhờ vả mình, tôi khẽ dợm bước, với lấy bình sữa đưa cho anh.

Tôi khẽ hỏi: “Ngày nào anh cũng đến ạ?”. Anh Thành trả lời cộc lốc: “Không em”.

Dứt câu, lại thấy anh cưng nựng Bông, hít hít mùi sữa trên người con bé rồi lại đu đưa đôi cánh tay: “Con gái của cha thơm, thơm, thơm”. Ừ thì, khi anh nói chuyện với tôi, có thể cho vào đấy một chút cảm xúc được không.

Tôi tuồn ra bên ngoài, dự là sẽ hỏi chuyện cô bảo mẫu. Tò mò chắc không hẳn là một việc xấu, suy diễn linh tinh mới là xấu, vậy nên tôi phải hỏi thẳng. Thấy cô bảo mẫu đang pha sữa, tôi nhanh chân lại giúp, tiện hỏi: “Cô ơi, mặt anh Thành nhiều sẹo cô ha”.

Cô bảo mẫu có chút ngập ngừng: “Chuyện dài và buồn lắm”.

Tôi cũng ngờ ngợ từ trước, cuộc sống của những người chuyển giới thường nhiều đắng cay và khó khăn. Cô bảo, chờ Thành về, cô kể tôi nghe.

***

Thành đã lui tới mái ấm từ lâu, kể từ những ngày cậu ấy còn là hình hài của một cô gái, thỉnh thoảng lại ghé, có gì thì mua đó, giúp được gì là cậu rất nhiệt tình. Tình cảm giữa cậu với sư cô ở đây, hình dung thành 2 từ mẹ - con cũng không sai. Rồi bẵng đi, không thấy cậu ghé, vài cô bảo mẫu hỏi, sư cô nói ngắn gọn là có việc bận. Một thời gian sau, cậu quay trở lại, trong một hình hài mới, một người con trai thực thụ. Bất ngờ thì cũng có, nhưng các cô ở đây không một ai nói ra vào điều gì. Dù sao thì vẫn là cậu ấy mà. Không bao lâu, cậu có người thương, cô gái ấy cũng là người nhân hậu, cùng với cậu Thành lui tới chăm sóc những đứa trẻ. Đến một ngày, Thành mua rất nhiều trái cây, bánh sữa và bảo là nay ăn mừng, vợ anh có thai.

Tôi đã phải chậm lại ở trong đầu nhiều giây, có phải là kiểu vì muốn có con nuôi chung nên họ đã thực hiện một số phương pháp nhân tạo. Cô bảo mẫu khẽ xác nhận suy nghĩ của tôi là đúng.

Bỗng nhiên, cô ngừng một hồi thật lâu, rồi cũng rớm nước mắt. Ý trời trái khoáy, mà thằng Thành chở con bé ra đường xong gặp tai nạn, va chạm không gây ra chấn thương chết người, nhưng đủ để khiến đứa bé không thể trụ được trong bụng mẹ, mẹ bé sau đó cũng băng huyết mà ra đi, mọi thứ tan tành trong cái sự chóng vánh đó…

Gia đình cô gái kia uất hận dữ dội, đại ý nói rằng con gái họ, cháu của họ bị trời đày vì có cái thứ tình yêu trái luân thường đạo lý đó. Còn ai đau đớn hơn cậu Thành. Cậu ấy gần như không thoát ra được, cậu trầm uất và nhiều lần tự cào rách mặt mình vì tự trách. Đến cả sư cô dù đã khuyên răn đủ điều, cậu ấy vẫn sống như thể đang bị đày ải.

Bỗng một ngày, sư cô nhận được bé Bông, bé có ngày sinh trùng với ngày dự sinh của con Thành. Cô đã bâng quơ về đứa bé mà cô mới nhận được. Chắc cũng không ai ngờ sau đó, chính bé Bông, đã đưa Thành quay trở lại với cuộc sống của một con người.

Phần còn lại của câu chuyện, thì chính tôi hôm nay cũng đã được xem rồi. Đâu đó, tôi hiểu rằng Thành chưa hề thoát được nỗi đau khổ của mình. Bé Bông như một tấm phao cho một người sắp hấp hối, nhưng biết đâu, có một ngày tấm phao mong manh đấy có thể đưa Thành về bờ.

Đôi khi có những nhân duyên lạ lùng như thế, bắt đầu từ ngay trong cái khoảnh khắc chào đời. Rồi thì, ai mới là người giúp ai, ai cứu rỗi cuộc đời của ai, ta chẳng biết được… Một cách dễ hiểu, tôi đã nghĩ bé Bông may mắn khi được Thành xem như con nuôi mà chăm bẵm thương yêu. Đó là ân huệ của môt đứa bé bị bỏ rơi. Nhưng, đâu đó cũng chính là ân huệ cho một gã trai - một gã dám đi ngược lại với “đấng tạo hóa”, đón nhận đau thương mất mát.

***

Kể từ ngày đó, tôi không gặp lại Thành lần nào. Không phải là Thành không còn ghé thăm bé Bông, cũng không phải là tôi không trở lại mái ấm. Dường như nhân duyên của tôi với cậu ấy cũng chỉ có thế. Đủ để tôi thấy xót xa, đồng cảm và day dứt một điều xa xăm không tưởng.

Vài bận tôi hỏi cô bảo mẫu một cách vô tư, có vết sẹo nào mới trên người anh Thành chăng, cô cười bảo tôi là Thành bây giờ ổn lắm. Sự hiển hiện trước mắt luôn có thể khiến ta lầm tưởng. Và tôi hy vọng sự hiển hiện của Thành hiện tại không đánh lừa bất cứ ai, hành trình chữa lành của hai cha con họ sẽ vẫn tiếp diễn. Thành có lẽ đang đến gần hơn bến bờ của bình yên.

Tống Thanh Tâm (bút danh khác: Lưu Châu), sinh năm 2000, cựu học sinh chuyên Văn của Trường THPT chuyên Lương Thế Vinh, hội viên Ban Văn học, Hội Văn học nghệ thuật Đồng Nai.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Thanh Tâm làm việc trong ngành tài chính, song niềm đam mê sáng tác luôn thôi thúc cô sáng tác. Thanh Tâm cho biết đang tích lũy vốn sống và kinh nghiệm để viết. “Khi bản thân sống chậm hơn, Thanh Tâm đã bỏ qua được nhiều sự vụn vặt cá nhân để hướng ngòi bút đến những điều rộng lớn, có ý nghĩa hơn trong cuộc sống” - cây bút trẻ Thanh Tâm cho hay.

Nhà văn TRẦN THU HẰNG chọn và giới thiệu.

Tống Thanh Tâm

Tin xem nhiều