Trang thơ đầu tháng 11-2023 xin được mở rộng biên độ không gian từ Moskova năm nào vừa chớm tuyết trong hoài niệm của nhà thơ Vũ Xuân Hương: “Có lẽ vậy, năm một lần tuyết sớm/ giúp thế gian rửa bớt lỗi lầm” đến tận quần đảo thiêng liêng Trường Sa mà nhà văn Trần Thu Hằng vừa đặt chân: “Ngọn sóng xanh ngời vẽ cung mây theo con tàu trắng/ Thành một vệt dài thương nhớ giữa đại dương”. Cùng nhà thơ Trần Ngọc Tuấn tản bộ bên vịnh Vân Phong, tha thẩn bên sông Đồng Nai. Đến không gian chật chội những người chung một hành lang: “Giếng trời long tong nước giữa nhà/ Hàng xóm phải, hàng xóm trái/ Hàng xóm dưới, hàng xóm trên/ Gặp nhau cúi chào, đụng nhau nguýt háy…” (Hồ Thi Ca). Rồi cũng thu xếp được với cái nhìn thi sĩ “nhặt ngây thơ làm bạn/ Suốt đời như vầng trăng đi lạc/ Viết vào đời câu chữ lặng im/ Mà mọc cánh, đường bay của gió…” (Lê Nguyệt Minh)…
Bình minh trên huyện đảo Trường Sa. Ảnh: HOÀNG LONG |
Nhà thơ Đàm Chu Văn chọn và giới thiệu
VŨ XUÂN HƯƠNG
Chớm tuyết
Mình may chớm chút tuyết trời,
hay bông tuyết chẳng may rơi chớm mình?
Dường bông nõn vẫn chưa thật trắng
hơi khói sương chưa là nhẹ với em
em thanh lặng hơn cả sự thanh lặng
sao cứ làm linh động khắp thiên nhiên?
Cành xám trụi bỗng non tơ, đung đưa đuôi thỏ bạch
mốc trán đỉnh vời vòm, phút chốc được đăng quang
thế giới bừng sinh nhu cầu trang sức
phút giây em thanh thả giáng trần
Em - khoảng trống trong tranh thủy mặc
vừa chớm nhau thoắt biến tan đâu
anh - tính khí vùng quê thừa nóng nực
cởi áo khăn nghe ngực đón em về
Có lẽ vậy, năm một lần tuyết sớm
giúp thế gian rửa bớt lỗi lầm
dành sức lực qua mùa băng trì đọng
khỏi vội đánh mất mình trong khối lạnh hư danh…
Moskva, X-90
TRẦN NGỌC TUẤN
Những buổi chiều bên sông Đồng Nai
Cầu Gành mấy nhịp phù điêu
Đồng Nai ngợp gió. Bướm thêu mộng trần
Bóng hoa một thoáng vờn chân
Sông bần thần chảy. Nắng ngần ngừ tan.
Bên vịnh Vân Phong
Sóng vỗ đèo cao ngày gặp lại
Tưng bừng mây gió vịnh Vân Phong
Biển xanh như thể chưa từng trải
Qua mấy trùng khơi vẫn một lòng.
TÂM MINH
Mùa nhớ
Thu đi qua còn mùa nhớ hanh hao
Em đi qua nỗi chơ vơ đêm vắng đợi chờ lá rơi ngoài phố
Mảnh trăng gầy cây bàng lá đỏ ánh rơi vàng lối nhỏ bước em qua
Mùa qua phố nhẹ nhàng khoảnh khắc heo may bàng bạc mưa
Mùa không em...
TRẦN THU HẰNG
Bình minh đầu tiên trên biển
Bình minh đầu tiên trên biển
Sóng tỏa thành mây
Mây hóa rồng tiên
Chân trời muôn hồng nghìn tía
Vầng dương vụt cháy như ngọn lửa
Như mắt của anh trong trái tim em
Bầu trời tự do hôn mái tóc em
Nắng tìm những hạt sương màu mắt
Ngọn sóng xanh ngời vẽ cung mây theo con tàu trắng
Thành một vệt dài thương nhớ giữa đại dương
Em nhớ anh
Chàng trai của ngàn năm biển cả
Bình minh đầu tiên trên quê hương anh
Bến bờ tình yêu nối ngàn hải lý
Tiếng anh cười trong gió
Một tuổi thơ vụt lớn để bay lên
Bình minh đầu tiên của cuộc hải hành
Không có anh
Giữa trùng khơi một vòng tay nắng ấm
Gió tỏa làn hương vũ trụ dịu hiền
Vị mặn của ngàn năm biển cả.
HỒ THI CA
Những người chung một hành lang
Giếng trời long tong nước giữa nhà
Hàng xóm phải, hàng xóm trái
Hàng xóm dưới, hàng xóm trên
Gặp nhau cúi chào, đụng nhau nguýt háy…
Nguyệt quế nhà ta rơi hoa vào hàng xóm
Karaoké khàn đặc cô bé nhà bên
Tiếng dạy con, tiếng đánh đòn
Khuya tiếng guốc, trống dồn trong ngực
Nhà trên xả nước
Nhà dưới coi phim
Nhà bên dao thớt
Nhà ta lặng im…
Những căn nhà chung một dãy hành lang
Mọi người lướt qua cửa sổ…
Tựa những webpage click vào trên net
Lướt như bay, cửa - sổ - màn - hình
Đời đóng đinh ta vào chung cư
Hoa pháo cũ không chỗ trồng: bỏ lại
Trăng sao khoảnh sân biến thành huyền thoại
Thơ ghi muôn âm sắc đời thường.
LÊ NGUYỆT MINH
Những khuôn mặt thi sĩ
Ưu tư như đất
Cuồng điên như bão táp
Trong veo như sương lành
Đôi khi buồn nghiêng như thác
Bao băn khoăn xả trắng dưới trời.
Khi người ta yêu nhau
Anh lặng lẽ mỉm cười - tròn trịa và méo mó
Nguệch ngoạc dòng đời cũng lật sang trang
Anh như áo ca rô
Kẻ ngang dọc ngược xuôi tâm sự
Mang khuôn mặt già nua
Thi sĩ nhặt ngây thơ làm bạn
Suốt đời như vầng trăng đi lạc
Thơ vốn không ở chốn đông người
Anh như giọt sương rơi
Chạm thì tan, lửng lơ thì còn mãi
Khuôn mặt, em nhìn anh chán nản
Bởi áo cơm với trăng gió lạc đường
Thân phận trời sinh, ôm lấy dở ương
Dựa thanh âm làm bạn với mơ màng
Dẫu thế, yêu như là bất diệt
Lấy dở dang mình chơi tiếp trốn tìm
Viết vào đời câu chữ lặng im
Mà mọc cánh, đường bay của gió…
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin