“Những người con gái là những dòng sông/ hiền lành và đầy nước mắt”; “Sông đã giấu nỗi niềm nơi đáy nước/ in vầng mây lụa bạch nắng phơi cao/ Đôi bờ xanh rừng bần, rặng đước”; “Vì tôi là giấc mơ/ Suốt đời đi tìm dào dạt... Chọn mộng mơ làm trú ẩn/ Giữa ngàn vạn mặt người xúc xắc/ Cháy cả lửa lòng hun đúc ngây thơ”, “gom ước vọng biếc lành/ thả tràn vào đêm tối/ làm hải đăng dẫn lối/ mình trôi vào trong nhau”… Các nhà thơ nữ đã tự bạch, tự họa chân dung mình như thế.
Nhân dịp 8-3, Báo Đồng Nai cuối tuần trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một vài gương mặt nữ thi sĩ.
Nhà thơ Đàm Chu Văn chọn và giới thiệu.
HẠNH VÂN
Trôi cùng biển
mây trắng giữa tầng xanh
cồn cào trôi theo gió
nắng cuối ngày nhạt vỡ
biển lấp chìm hoàng hôn
chiều dần trôi vào đêm
em trôi vào nỗi nhớ
tiếng sóng hòa nhịp thở
vỡ òa một giấc mơ
bao thấp thỏm ngóng chờ
trôi vào tin biển động
đảo xa chưa lặng sóng
cho xuân về cùng anh
gom ước vọng biếc lành
thả tràn vào đêm tối
làm hải đăng dẫn lối
mình trôi vào trong nhau.
BÍCH PHÚ
Sông vẫn đầy đời sông
Vọng giữa dòng lời ca
Trăng đầy rồi lại khuyết
Trăng tròn hay trăng khuyết
Sông vẫn đầy đời sông!
Sông vẫn đầy mênh mông
Cá tôm và nước mát
Giọt mồ hôi mặn chát
Ai đánh rơi giữa dòng
Những ước nguyện chờ mong
Từ thuở nào vẫn đó
Mặc con thuyền để ngỏ
Nay gác bến xưa rồi!
Lạc tìm giữa dòng trôi
Về một thời xa ngái
Mùa đi không trở lại
Sông ơi, ta tìm đâu?
Sông ơi, ta tìm ai?
Cuối câu hò ví dặm
Người về nơi xa lắm
Có nhớ bến sông này?
Gỡ “lời thề cỏ may”*
Cho lòng sông mãi biếc
Dẫu trăng tròn, trăng khuyết
Sông vẫn đầy đời sông!
________
* Mượn ý từ bài thơ “Lời thề cỏ may”
của nhà thơ Phạm Công Trứ.
LÊ NGUYỆT MINH
Vì sao tôi dễ vỡ
Vì tôi biết yêu thương
Vì tôi yêu sợi nắng mong manh
Con đường nhỏ con đường hoa
Ngọt ngào dành cho hoài niệm
Vì tôi dễ tổn thương
Nên biết lánh xa lừa dối
Lời răn đe, nắm tay, dọa dẫm
Cười cho tan vào phù du
Vì tôi biết yêu
Những gió và mây
Chọn mộng mơ làm trú ẩn
Giữa ngàn vạn mặt người xúc xắc
Cháy cả lửa lòng hun đúc ngây thơ
Vì tôi là giấc mơ
Suốt đời đi tìm dào dạt
Mà ngọt ngào không dễ
Để cho nhau
Ru một ngày cho mai sau
Sỏi vẫn đơm đầy hoa lối nhỏ!
HỒNG NHẠN
Tự nhiên
Tự nhiên mình thấy yêu đời
Tự nhiên mình thấy như thời đôi mươi
Tự nhiên mình thấy xinh tươi
Tự nhiên mình thấy mỉm cười không thôi
Tự nhiên mình thấy bồi hồi
Tự nhiên mình nhớ nét ngồi dáng đi
Đâu rồi cái thuở hàn vi
Hai mươi năm trước là gì của nhau
Nhớ ai, nỗi nhớ nhiệm mầu
Làm sao phai nhạt được màu con tim
Chút tình xưa đã lặng im…
HÀ PHI PHƯỢNG
Hoa cỏ mùa xuân
Những bước khởi đầu - mùa xuân
long lanh mắt cười thiếu nữ
tóc vấn hương mùi
câu chúc đượm trên môi
Bên ô cửa sáng nay ríu ran bầy sẻ
thanh âm trong như tiếng vỡ của nước
róc rách suối
Thơ hay mầm sống đòi được chào đời
tình yêu cần hiện diện
Em biết là mặt trời vẫn thắp ngàn tia nắng
sưởi ấm đất đai
Anh thấy đấy
khắp các nẻo đường hoa cỏ nở giêng hai.
MAY
Thuy
Những người con gái là những dòng sông
hiền lành và đầy nước mắt
no tròn và xanh ngắt
dỗi hờn và quay quắt cạn khô
sâu chìm và vô cùng vô cùng những xoáy tròn bí ẩn chết chìm và sóng gầm sóng vỗ
rất chông chênh ở những thác ghềnh.
Em vẫn tin rằng em cũng là một dòng sông
Một dòng sông nhỏ bướng lì và tách dòng Ngân Hà ngã xuống
chới với rơi nhầm đỉnh non cao
vượt đau đớn thăng trầm nơi đầu non cuối rừng và qua ngàn đồng ngàn phố
đi gần hết núi đồi
mải miết tìm một mảng nắng vàng nơi đồng bằng tụ hội
đi mãi đi hoài
đi tới biển mới nhận ra mình cô độc.
Hay vốn dĩ em là kẻ ngốc
bước ngẩn ngơ trên dòng suối cạn
Mà ngỡ dưới chân mình là thăm thẳm hà giang.
NGUYÊN HÀ
Cảm ơn người đàn ông ở chung nhà
Thấp thỏm mong ánh ngày mau tắt
Lột đi một tờ lịch vô tri
Gác lại những ồn ào ngoài kia
Em nhẩm tính thời gian anh trở lại
Thanh Hải là biển xanh hay biển êm?
Lúc mẹ đặt tên anh, đã gửi gắm điều gì trong đó?
Chẳng bận tâm ngoài kia bình yên hay bão tố
Chỉ biết bên anh, em luôn rất an bình
Muốn nói thật nhiều ba chữ: Cảm ơn anh!
Nhưng lại thấy câu từ cũng vô nghĩa
Em chỉ mong kiếp sau và bao nhiêu kiếp nữa
Lại gặp anh giữa muôn nẻo đời thường...
ĐÀO AN DUYÊN
Ngày đã qua
Ngày tôi buồn vu vơ
Đá hình như cũng khóc
Ngày mình tôi cô độc
Cỏ thôi không còn xanh
Ngày tôi đã yêu anh
Là cái ngày còn mãi
Sỏi cũng buồn khắc khoải
Tự mình lăn vào nhau
Ngày tôi chẳng còn đau
Những niềm đau xưa cũ
Là cái ngày thôi nhớ
Chuyện người dưng qua đường
Trả người những yêu thương
Tôi về may áo mới
Khoác lên thời nông nổi
Bằng những ngày đã qua…
QUỲNH HOA
Dòng sông trẻ mãi
Lâu lắm mới nghe lòng thoáng nhẹ
Em ra sông ngắm nước, ngắm con thuyền
Sông quê ơi sao dịu dàng đến vậy
Sắp tan vào biển cả lại xanh thêm
Sông đã giấu nỗi niềm nơi đáy nước
in vầng mây lụa bạch nắng phơi cao
Đôi bờ xanh rừng bần, rặng đước
Xanh lên màu tha thiết ước ao...
Sống lại trong em tuổi xuân một thuở
Làn tóc mây thả gội ánh trăng vàng
Soi gương nước mỉm cười lặng lẽ
Ngẩng nhìn trăng e thẹn... mơ màng...
Em biết sông chẳng bao giờ lưu giữ
Những ưu tư sầu muộn trong lòng
Sau mưa lũ nước trong ngần trở lại
Ôm bóng mây mơ mộng chảy theo dòng!
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin