“Mẹ sinh tôi bên một dòng sông/ Dòng sông sinh tôi thêm lần nữa/ Mẹ và Sông là hai người Mẹ/ Hai chốn thương yêu hồn tôi vẫn hằng neo!”. “Con sông Đồng Nai níu bờ thao thiết/ trưa nồng nàn gió cuộn nôn nao/ Vĩnh Cửu em sinh từ rừng Cát Tiên mải miết/ Mã Đà, Hiếu Liêm tên đất như người/ chiều dang dở Trị An như lửa nhóm/ tôi tròng trành câu hát rơi rơi”. “Em có nhớ Trảng Bom nhiều không? Có như dòng thác Giang Điền đêm ngày cuộn chảy/ Có nhớ thuở em mười lăm, mười bảy/ Thành câu thơ lắng đọng đến bây giờ” . Không có tình đất tình người gắn bó không viết được những câu thơ về Đồng Nai như lửa cháy như vậy. Xin được cảm ơn các nhà thơ và trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Nhà thơ Đàm Chu Văn chọn và giới thiệu
Mẹ và sông
Mẹ sinh tôi bên một dòng sông
Dòng sông sinh tôi thêm lần nữa
Mẹ và Sông là hai người Mẹ
Hai chốn thương yêu hồn tôi vẫn hằng neo!
Tôi như thân Rùa Biển. Tôi như kiếp Hải Âu
Dù đi đâu, đến đâu đường về không để lạc
Nhỏ lắm thôi trên trái địa cầu
Nơi Mẹ và Sông đợi chờ tôi mòn mỏi!
Mẹ và Sông là tâm quỹ đạo
Tôi là tôi khôn dại giữa luân hồi
Nếu được ước một đời tôi chỉ ước
Được làm con của Mẹ và Sông!
LÊ HUY MẬU
Vĩnh Cửu
em Vĩnh Cửu mà tôi thì khoảnh khắc
đến rồi đi như chớp mắt giao mùa
con sông Đồng Nai níu bờ thao thiết
trưa nồng nàn gió cuộn nôn nao
Vĩnh Cửu em sinh từ rừng Cát Tiên mải miết
Mã Đà, Hiếu Liêm tên đất như người
chiều dang dở Trị An như lửa nhóm
tôi tròng trành câu hát rơi rơi
làng mở đất Tân Triều cù lao bưởi
cũng đước cũng bần bám sông vào Nam
sông như mắt người khao khát
chân trời từng cánh hoa bay
trưa Vĩnh Cửu trái tim như bùng vỡ
em hát lời ca rừng rực một thời
tua bin quay hàng nghìn vòng phút
thế mà ngày xưa đọng trên môi em
chào Vĩnh Cửu chào những điều không mất
ta phải về mang theo nỗi bâng khuâng
và hẹn sẽ có ngày trở lại
để mà vĩnh cửu trong nhau...
VĂN CÔNG HÙNG
Trảng Bom
Những con đường vừa mới mở
Chạy dài tít tắp phía một ngày nắng xanh
Bên dòng sông Buông uốn khúc
Hồ Sông Mây tự tình…
Phía những ngọn cao su đang mùa thay lá
Một chồi xanh vừa nhú lên
Vẽ lên bầu trời vô vàn muôn giấc mơ
Cùng với bao hy vọng
Em có nhớ Trảng Bom nhiều không?
Có như dòng thác Giang Điền đêm ngày cuộn chảy
Có nhớ thuở em mười lăm, mười bảy
Thành câu thơ lắng đọng đến bây giờ.
Con đường mới mở ra khoảng trời trước mặt
Đi cùng em tìm đến những ngày mai
Nắng dịu dàng vẽ lên từng khu phố mới
Bao sắc màu rạng rỡ ở tương lai
Nơi phía ấy là bao khu công nghiệp
Nhịp sống sinh sôi, hối hả đêm ngày…
TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA
Giai điệu gọi mùa
Buổi sáng nghe chim ríu rít
Ngoài vườn nhót đỏ hây hây
Đằng đông dựng màn đỏ ối
Tháng Tư đang đến rồi đây
Tháng Tư loa kèn xuống phố
Mà nghe chỉ tiếng rao người
Ơ kìa cái tên đến lạ
Loa kèn mà chẳng ai ơi!?
Tháng Tư sương vừa thảng thốt
Nhẹ vương một chút rồi rơi
Nhập nhòa bầy đom đóm nhỏ
Gặp nhau đã nhoẻn miệng cười
Tháng Tư bà mong nứt áo
Đòng đòng cởi bỏ lá khôn
Vừa rụng bến sông hoa gạo
Đã nghe phơn gió gợi buồn
Tháng Tư mẹ ngâm bồ kết
Bên thềm hong tóc đợi trăng
Thầm mừng sắp qua giáp hạt
Trăng nuôi lũ trẻ dung dăng
Tháng Tư thăm ngôi mộ cũ
Chiến trường bao nấm tóc xanh
Cha vuốt lại mái đầu bạc
Khóc rung tấm ngực long lanh.
NGUYỄN MINH ĐỨC
Chợ quê
Tinh mơ chưa rõ mặt người
Chỉ nghe tiếng nói giọng cười chen nhau
Chợ bày hương lúa hương cau
Bán mua con tép, mớ rau, gọi là…
Ai vừa bẻ nửa bánh đa
Giòn tan trong giấc mơ xa quây quần
Nắng lên Bảo Định tần ngần
Ai về Bảo Thị dừng chân hái chè…
Chợ quê, bày những quà quê
Chợ quê bày cả bốn bề nắng mưa,
Ước gì trở lại ngày xưa
Mùa đi qua ngõ bóng trưa rộn ràng.
BẢO THƯ
Góc nhỏ quê hương
Rồi sớm mai mình sẽ về thành phố.
Đêm sắp xa nhà, chao ôi khó ngủ!
Tiếng gà ơi thao thức nhắc chi hoài
Bao bâng khuâng nhớ lại một khoảng đời
Lung linh mãi những gì trong trí nhớ
Ơi con đường mình vẫn đi về đó
Con suối đầu làng nước vẫn chảy, trầm tư
Tha thiết bao nhiêu nỗi nhớ bạn bè
Một khoảng rừng xanh, mùa khô mù bụi đỏ
Bạn bè ơi, tháng năm nào ở đó
Mình từng chia nhau những nỗi vui buồn…
Nỗi nhớ nhà đằm thắm những yêu thương
Tóc bố bạc đi, bông lúa vàng sẫm lại
Mẹ lặng lẽ như tháng năm bận mải
Thúng thóc đầy, lưng áo đẫm mồ hôi.
Các em ơi, buổi học tan rồi
Nhớ nhé: dọn nhà, thu lúa, về với mẹ!
Cháu của dì sao ngủ ngon đến thế
Có mơ khi về, dì mua bánh cho không?
Bao nỗi dồn lên tha thiết chất chồng
Trong cái đêm thao thức hoài không ngủ.
Sớm ngày mai mình sẽ về thành phố
Mang theo trong lòng một góc nhỏ quê hương
Mang theo trong lòng một góc nhỏ yêu thương.
BÙI THỊ BIÊN LINH
Thức dậy mảnh hồn quê
Đêm tĩnh lặng nghe rõ tiếng xưa về thao thức
Thầm thĩ cùng cơn gió qua hàng trúc
Tiếng chó sủa trăng vọng về trong ký ức
Tiếng xe tải chạy đường dài mòn mỏi đêm thâu
Như ếch nhái, ễnh ương, đêm xưa hòa tấu
Bao năm rồi hiển hiện đêm nay…
Vuông sân nhỏ đêm miền quê yên ả
Xóm giềng quây quần bên câu vọng cổ
Đĩa đường tán, ly trà khề khà dưới trăng cùng nhau kể
Cánh đồng thơm dung dưỡng bao thế hệ
Tiếng tù và của ông trùm vạn thưở xưa vọng về
Thức dậy mảnh hồn quê.
TRẦN NHÃ MY
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin