Người yêu hoa, bởi hoa đa sắc màu. Hoa tỏa hương thơm ngát, làm dịu lòng cả những vị khách khó tính nhất. Lẽ đời. Nhưng tôi yêu lá, và tôi yêu em!
Mùa hè, mùa lá xanh vươn cánh tay như dài thêm mỗi ngày bởi đất đủ nước, trời đủ ấm và lòng người hữu duyên. Mỗi bước đi trên khắp miền Nam hai mùa mưa nắng này, chúng ta đều thấy một màu xanh ngát của cây rừng, của vườn tược, màu của lá tươi non hứa hẹn mùa vụ bội thu.
Cây muốn phát triển, lá phải xung phong đi đầu. Đội đất mà lên, lá can đảm mở mắt, xẻ thân mình trồi lên khỏi mặt đất để đón ánh nắng mai. Buổi sáng dịu dàng, khi sương mai ban tặng những giọt mật của mình, lá ôm lấy nâng niu truyền dẫn cho cây và cất giữ vào lòng đất mẹ. Suốt hành trình của đời mình, lá lặng lẽ làm việc của mình dù buổi trưa gay gắt của chiều hè đỏ lửa, đến khi hoàn thành nhiệm vụ, lá chẳng ngại rơi xuống, tự hủy thân mình để mang màu mỡ trả về cho đất mẹ, để cây đời được vươn cao, vươn xa.
Những trưa nắng nóng, lá rì rào phe phẩy quạt cho cây, ru đất trời êm ả bằng tiếng hát trong trẻo của mình, rì rào rì rào… Đời trả cho thiên nhiên khí carbon độc hại, lá quang hợp trả oxy cho sự sống. Đời nóng như thiêu như đốt, lá che bóng cả muôn loài. Đời khoe hoa rực rỡ, lá lặng lẽ âm thầm tỏa che. Khi hoa chúm nụ, lá bao bọc xung quanh chắn gió mưa; khi hoa khoe những sắc thắm ngọt ngào, lá làm nền xanh cho hoa nổi bật; khi ong bướm vây quanh hút mật, lá làm bệ đỡ dừng chân. Đêm xuống, hoa khép đôi mi dài xinh đẹp ngủ im, lá ve vẫy như bàn tay quạt gió, che mưa. Mùa hoa tàn, lá đỡ từng cánh rơi để hoa tung bay trong gió như khoe chút sắc cuối cho đời trước khi nhẹ nhàng đáp đất. Đám lá dày êm êm bên dưới nhẹ vỗ về cánh hoa rơi. Hoa tựa vào lá để tan biến vào đất mẹ, tròn một vòng đời, nhường chỗ cho những mùa hoa mới sẽ đón chào bình minh. Ai cũng thấy một mùa hoa đẹp, mấy ai biết được lá lặng lẽ hiến dâng.
Tôi giật mình bất giác. Ai cũng một đời chắt góp để được làm hoa dâng sắc hương cho đời, được một lần nở giữa đất trời, nở trong lòng vạn vật, mấy ai chọn làm bệ đỡ, làm nền cho kẻ khác? Chỉ có mẹ cha, chỉ có người yêu mình thật chân thành và sâu sắc mới hy sinh nhiều
như vậy.
Tôi yêu em, yêu những lá nhỏ nhoi thầm lặng ấy! Em chẳng mỹ miều như hoa lan, chẳng ngát thơm như hoa hồng, chẳng kiêu sa như cẩm chướng. Em, những chiếc lá xanh lặng lẽ rì rào ru trong trời đất. Em, khi gặp những trắc trở cuộc đời cũng biến hoá đủ màu sắc để mong bình yên đến. Đó là khi lá chuyển từ màu lục non tơ khi xuân đến, màu xanh đậm mỡ màng khi hạ về, rồi chuyển vàng rực trong chiều thu và đỏ ửng khi đông ghé và màu của đất, của mùn bón gốc cho đời sau. Em, cũng có lúc làm dáng với những màu sắc khác nhau trong những chậu kiểng rực rỡ. Khi đời quá chát chao, nắng hạn về, em biến thành ngàn ngàn chiếc gai bao bọc cho thân được sống. Em, lặng lẽ yêu tôi không một đòi hỏi về vật chất hay tinh thần. Khi nghèo dinh dưỡng, em rụng lá cho cây tồn tại, khi mưa bão quật, em che chắn cho cây. Khi đời đầy bão tố, em thành gai nhọn chở che.
Tôi chẳng thể có gì để cho em, chỉ biết yêu em theo cách của mình!
Tôi yêu lá, và tôi yêu em!
Hoàng Dương
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin