Tháng 7 - tháng của mùa mưa vào bước đậm đà ở phương Nam, của bước chính thu ở phía Bắc, nhiều mưa gió cùng những đợt gió heo may rải đồng đầu tiên đã tràn về (ngày xưa các cụ nông dân gọi là gió treo cày (treo cày cuốc, dụng cụ lao động), se lạnh, mang tới cảm giác vừa sảng khoái, mát mẻ, vừa buồn buồn vô cớ. Tháng 7 như độ dừng, quãng nghỉ của một năm, đã đi qua những háo hức sinh sôi, bắt đầu chuyển sang vòng quay phía tích tụ, thu hoạch. Sự chuyển vần của thiên nhiên, thời tiết không ở ngoài những cảm xúc, tâm trạng con người. Ở đất nước hình chữ S nằm bên bờ Biển Đông từ khi hình thành mấy ngàn năm liên tục chịu đựng chiến tranh, bão gió này, không biết tự bao giờ, các bậc tiền nhân đã chọn tháng 7 là tháng để nhớ ghi, tri ân thành kính những đóng góp cao cả, mất mát, hy sinh. Sau này Ngày Thương binh - liệt sĩ, Chủ tịch Hồ Chí Minh chọn đặt cũng vào tháng 7 (27-7-1947).
Trang thơ của Đồng Nai cuối tuần xin được hướng về chủ đề trên.
Trắng
Có cụ già đi viếng mộ chồng
Chồng cụ hy sinh khi còn trai trẻ
Người sống
Và
Người chết
Năm mươi năm dài
Đằng đẵng xa nhau.
Một mối tình trắng như bia trắng
Trắng hoa
Trắng mây
Tóc trắng mái đầu
Một mối tình trắng năm, trắng tháng
Trắng đợi chờ
Trắng mảnh trăng thâu
Trắng người sống, trắng người đã khuất
Trắng âm dương cách biệt hai đầu.
NGUYỄN ĐỨC MẬU
Nụ cười của mẹ
Tôi theo cha vào bộ đội
Mẹ nói tôi giống cha những lần vội ghé về thăm
Mà còn nợ mái nhà gianh mỗi năm hai lần dọi lại
Mẹ chưa khi nào nhắc phải trả cho xong
Cây cau ngày xưa ngoại trồng
Thân cao vút, xù xì mốc thếch
Chùm quả đến mùa vẫn treo cao trĩu trịt
Mẹ thường ngồi cười một mình dưới gốc ngước lên
Tay mẹ run cầm miếng trầu vừa têm
Chờ cau rụng xanh cả niềm mơ ước
Trái cau quá lứa lỡ thì khi răng người bất lực
Móm mém cười một mình mà ngân ngấn hàng mi
Cha ở mãi chiến trường khi tiếng súng đã im
Miệng mãi cười khi về nằm cùng hàng đồng đội
Gió thổi ngàn lần thổi lui thổi tới
Chẳng thổi lời nào vào tai rằng cha nợ mẹ bao nhiêu
Tôi khác cha được trở về quê xóm cũ
Giại mái nhà xưa nay trầu phủ xanh rờn
Bầy chim sẻ rúc trên ngọn cau già rỉ rích
Mẹ đi rồi bỏ lại cối giã trầu dưới gốc cau
Tôi đi tìm vôi quệt trắng lá xanh trầu
Bổ trái cau làm ba đặt vào cơi dâng người cao vút
Chỉ thấy mẹ cười thay vì rơi hai hàng nước mắt
Mẹ thường ngồi ngẫm một mình khóc: khi nào hết chiến tranh!!!
NGUYỄN MINH ĐỨC
Âm âm trống đồng trên biển
Lạc Long Quân đặt trống đồng giữa biển
Đàn con dong buồm mở cõi khơi xa
Tiếng trống âm vang truyền lời cha dạy
…Mặt chát máu xương Hoàng Sa, Trường Sa.
Hai quần đảo, hai chòm sao trên biển
Ngọn hải đăng dẫn lối những con thuyền
Nghe tiếng trống đồng hòa trong tiếng sóng
Tiếng hát ru lời thao thiết mẹ hiền.
Đảo xa đứng gồng mình ngăn sóng dữ
Che chắn đất liền từ phía bão dông
Đêm thao thức những người trai đất Việt
Rạo rực không nguôi dòng máu Lạc Hồng.
CHUNG TIẾN LỰC
Sắc vàng Mường Thanh
Mường Lò
Mường Tấc
Mường Than
Hòa sắc mùa vàng
bát ngát Mường Thanh
Những vựa lúa Tây Bắc
Ngang trời ruộng bậc thang
Đẹp như bức tranh vẽ
Thần dân dâng Ngọc Hoàng
Hội Điện Biên đang mở
Bảy mươi năm qua rồi
Đời say sưa chiến thắng
Ta - sắc vàng chơi vơi
Kia bản làng xanh biếc
Vòng quanh núi điệp trùng
Dòng Nậm Rốm chạy dọc
Bên quốc lộ thong dong
Chiều tà vương vương nắng
Nhộn nhịp tiếng nói cười
Người vui mùa thu hoạch
Đất thỏa mùa sinh sôi
Ơn phù sa Nậm Rốm
Hạt ngọc trời trắng thơm
Rung rinh đùa trong gió
Xuyến chi xòe cánh vờn
Sương mỏng khói đồng cuộn
Vòng núi biếc thanh bình
Đồng bào Mường, Dao, Thái
Say sắc vàng Mường thanh.
Điện Biên, 5-2024
LÊ LIÊN
Nhớ một người anh bị lạc mộ
Tưởng nhớ anh Trần Văn Danh
Anh ngã xuống từ ba mươi năm trước
Đồng đội chôn anh cũng mất lâu rồi
Đất Chiến khu hóa bàn thờ Tổ quốc
Anh hóa cây rừng tỏa bóng chở che tôi!
ĐỖ MINH DƯƠNG
Bỏ ngõ
Giấu nửa đời
xanh cùng cỏ cùng cây
nơi anh nghỉ gió đêm về nũng nịu
phía còn lại anh chưa tròn chữ hiếu
tiếng thở dài mẹ hắt khuyết mòn đêm
Câu hẹn người
thổn thức trái tim em
nhang cháy đỏ thay lời anh muốn nói
như tiếng gọi giữa muôn vàn tiếng gọi
lửa tình yêu trong đất ấm anh nằm
Đám cưới đôi ta
không còn đẹp nhất làng
đêm tiễn biệt giá như anh đừng nói
phút vội vã ta vụng về nông nổi
đủ chia đều chút lửa ấm sang nhau
Nghĩa trang chiều
nghe gió vọng ngàn câu
thổi tan tác giấc mơ mình vỡ vụn
ngày góa bụa cơn giông lùa nghiêng nón
giọt mi buồn sau mỗi vết chân chim
Anh không về
trăng cứ dỗi hờn em
trầu dạm ngõ, thôi mẹ đành bỏ ngỏ
đêm hẹn ước anh nói lời chẳng có
em trở về vun mãi luống trầu không.
VÕ THỊ HỒNG TƠ
Nơi bố nằm: Tổ Quốc ghi công
Chiếc ba lô đồng đội gửi về
Kỷ vật biến em thành quả phụ
Khóc anh, thương mình bao đêm không ngủ
Nghĩ đơn thân làm mẹ, bến không chồng!
Phút chia tay, anh gửi Quả vào Mầm
Con chưa được một lần gọi bố
Em đứng dậy từ niềm tin nho nhỏ
Anh sẽ về trong ánh mắt con yêu.
Cứ bi bô, con hỏi mẹ bao điều
Thương bố, mẹ giấu thầm dòng lệ
Đời sẽ chỉ cho con cặn kẽ
Nơi bố nằm: Tổ quốc ghi công!
TRỊNH OANH LAN
Nhà thơ Đàm Chu Văn chọn và giới thiệu.
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin