Trước vành móng ngựa, bị cáo Nguyễn Thành Lộc (SN 1977, ngụ tại xã Tam Phước, TP.Biên Hòa) lý sự: “Bị cáo bị nạn nhân gài nên mắc bẫy. Chính vì vậy, bị cáo chỉ phạm tội cưỡng đoạt tài sản chứ không phải tội cướp tài sản. Bị tòa xử không đúng tội, bị cáo thấy nhục nhã lắm?”.
Trước vành móng ngựa, bị cáo Nguyễn Thành Lộc (SN 1977, ngụ tại xã Tam Phước, TP.Biên Hòa) lý sự: “Bị cáo bị nạn nhân gài nên mắc bẫy. Chính vì vậy, bị cáo chỉ phạm tội cưỡng đoạt tài sản chứ không phải tội cướp tài sản. Bị tòa xử không đúng tội, bị cáo thấy nhục nhã lắm?”.
Theo hồ sơ vụ án, Nguyễn Thành Lộc và anh Nguyễn Trọng Thịnh cùng làm công nhân tại Công ty SKS (KCN Tam Phước). Vào giữa tháng 6-2008, Lộc hỏi vay tiền của anh Thịnh nhưng anh Thịnh không cho. Đến trưa ngày 18-6-2008, nhân lúc tan ca, Lộc rủ anh Thịnh đi uống nước nhưng anh Thịnh không đi vì còn phải tăng ca. Đến 18 giờ 30, anh Thịnh tan ca ra về thì bị Lộc cùng hai người bạn chặn ở cổng công ty đánh. Sau khi được bảo vệ công ty can ngăn, Lộc buộc anh Thịnh bỏ xe đạp (giao xe cho một người bạn của Lộc chạy) lên xe của y và phân công một người bạn khác ngồi kèm phía sau để chở ra quán nhậu (cách nơi làm việc khoảng 200m). Tại đây, Lộc cùng bạn kêu rượu uống và liên tục đánh, ép anh Thịnh uống rượu.
Bị cáo Lộc tại phiên xét xử ngày 15-11, tại Tòa án nhân dân tỉnh.
Uống rượu xong, Lộc còn bắt anh Thịnh phải trả tiền bữa nhậu là 147 ngàn đồng. Do anh Thịnh không có tiền, nên Lộc bắt anh ngày hôm sau phải đưa tiền cho y để y thanh toán tiền nhậu. Do lo sợ bị đánh nên anh Thịnh đến công ty ứng lương được 500 ngàn đồng đưa cho Lộc thì Lộc bị công an KCN Tam Phước bắt quả tang.
Theo đại diện Viện Kiểm sát nhân dân (KSND) tỉnh, trong quá trình điều tra và xét xử tại phiên tòa sơ thẩm (TAND TP.Biên Hòa xử sơ thẩm ngày 16-6-2011), bị cáo Lộc không khai nhận hành vi cướp tài sản, chỉ thừa nhận hành vi cưỡng đoạt tài sản của anh Thịnh. Tuy nhiên, căn cứ vào lời khai của bị cáo, nhân chứng, người bị hại, cơ quan điều tra, viện kiểm sát và tòa sơ thẩm vẫn đủ cơ sở kết luận: bị cáo Lộc đủ yếu tố cấu thành tội cướp tài sản. Hành vi sử dụng vũ lực của bị cáo Lộc và hai người bạn của y để buộc anh Thịnh trả số tiền 147 ngàn đồng và ngày hôm sau nhận lấy 500 ngàn đồng của bị hại đủ yếu tố cấu thành tội cướp tài sản theo điều 133 (Bộ luật Hình sự). “Hành vi dùng vũ lực của bị cáo và đồng bọn áp đảo bị hại liên tục từ cổng công ty đến quán nhậu đã chứng tỏ cho người bị hại nhận thức rằng, nếu không đưa tiền, thì không được yên ổn với bị cáo. Trong khi đó, bị hại lại đơn độc, không mâu thuẫn với bị cáo và đồng bọn”- đại diện Viện KSND tỉnh khẳng định.
Tự bào chữa cho mình trước tòa, bị cáo Lộc cho rằng, bị cáo không biết chữ (chỉ ký được tên), nhà nghèo, các ngày trong tuần đi làm, thứ bảy, chủ nhật thì chạy xe ôm. Tuy vậy, bị cáo vẫn không kháng cáo đề nghị cấp phúc thẩm xem xét giảm nhẹ hình phạt tù mà chỉ xin tòa trả lại danh dự cho mình: “Trong khi bị cáo chỉ phạm tội cưỡng đoạt tài sản, cấp sơ thẩm lại kết thành tội cướp tài sản nên bị cáo thấy nhục nhã lắm và mong tòa phúc thẩm xem xét trả lại danh dự cho bị cáo”- bị cáo Lộc trình bày.
“Vậy bị cáo hãy chứng minh bị cáo chỉ phạm tội cưỡng đoạt tài sản chứ không phải cướp tài sản để tòa xem xét ?” - vị chủ tọa phiên tòa gợi ý. Bị cáo Lộc ấp úng: “Bị cáo đánh, ép anh Thịnh trả tiền nhậu không phải vì mâu thuẫn với anh Thịnh mà do mỗi lần nhìn mặt anh Thịnh bị cáo thấy ghét nên mới hành động như vậy cho bõ tức. Còn việc anh Thịnh nhét vào túi bị cáo 500 ngàn đồng là nhằm mục đích gài bị cáo vào bẫy trước khi báo cho công an Khu công nghiệp đến bắt quả tang”.
Để cho bị cáo Lộc tâm phục, khẩu phục, đại diện Viện Kiểm sát tiếp tục giải thích: tội “Cưỡng đoạt tài sản” quy định tại Điều 135 BLHS có hành vi khách quan “đe dọa sẽ dùng vũ lực…” là hành vi dọa sẽ gây thiệt hại đến sức khỏe, tính mạng trong tương lai nếu không thỏa mãn yêu cầu chiếm đoạt của người phạm tội. Còn tội “Cướp tài sản” là đe dọa ”dùng vũ lực ngay tức khắc”. Tội “Cưỡng đoạt tài sản là đe dọa “sẽ dùng vũ lực” tức là dùng vũ lực trong tương lai, có khoảng cách về thời gian. Sự đe dọa này không có tính nguy hiểm như tội cướp. Người bị đe dọa còn có điều kiện để chống cự lại, có thời gian để báo cáo với cơ quan có thẩm quyền xử lý trước khi hành vi chiếm đoạt xảy ra.
Có lẽ lời giải thích của vị đại diện Viện Kiểm sát và Hội đồng xét xử phúc thẩm ngày 15-11 như nước đổ lá khoai đối với trình độ mù chữ và lý sự cùn của bị cáo Lộc. Tuy vậy, theo Hội đồng xét xử phúc thẩm, hành vi phạm tội của bị cáo Lộc là rất nguy hiểm cho xã hội. Việc bị cáo và nhóm bạn đánh anh Thịnh nhằm buộc nạn nhân trả tiền nhậu thể hiện thái độ ngang ngược, côn đồ… cần phải áp dụng mức hình phạt nghiêm. Do đó, mức hình phạt: 3 năm tù giam về tội cướp tài sản mà cấp sơ thẩm đã tuyên phạt bị cáo Lộc là đúng người, đúng tội, phù hợp với tính chất, mức độ và hành vi phạm tội của bị cáo.
Phiên tòa kết thúc, bị cáo Lộc vẫn không chút tỏ ra ân hận, lo âu khi phải thụ án 3 năm tù giam. Bị cáo Lộc chỉ tỏ ra xấu hổ khi tòa không thay đổi tội danh cho y. Liệu sự xấu hổ này có giúp phạm nhân Lộc sớm cải tà, quy chính, bỏ tính côn đồ, với lý do phạm tội cướp tài sản vì nhìn mặt người khác thấy ghét?
Thành Nhân