Có lẽ với bất kỳ ai, tuổi thơ luôn là tuổi hồn nhiên vô tư, gắn với nhiều kỷ niệm thân thương nhất. Với tôi, dẫu đã trải qua những năm tháng xa quê, tận hưởng những phút giây huy hoàng nơi phố thị thì mỗi lần bắt gặp những đứa trẻ hồn nhiên vui đùa nơi chốn làng quê, lòng tôi luôn bồi hồi rạo rực nhớ lại kỷ niệm thời thơ ấu một lần mình đã đi qua.
Có lẽ với bất kỳ ai, tuổi thơ luôn là tuổi hồn nhiên vô tư, gắn với nhiều kỷ niệm thân thương nhất. Với tôi, dẫu đã trải qua những năm tháng xa quê, tận hưởng những phút giây huy hoàng nơi phố thị thì mỗi lần bắt gặp những đứa trẻ hồn nhiên vui đùa nơi chốn làng quê, lòng tôi luôn bồi hồi rạo rực nhớ lại kỷ niệm thời thơ ấu một lần mình đã đi qua.
Trò chơi thủa bé. Ảnh: Đ.T
Hàng ngày chúng tôi chỉ có một buổi học trên lớp, buổi còn lại lũ trẻ chúng tôi đứa nào cũng phải vất vả, hầu hết phải phụ giúp cha mẹ làm những công việc vặt, đứa thì chăn trâu, cắt cỏ, đứa thì tìm kiếm rau về cho heo ở cánh đồng gần đó... Vì vậy mà chúng tôi có nhiều thời gian gặp gỡ, hẹn hò nhau.
Ngày đó thường thì lũ trẻ con chúng tôi tụ tập nhau ở cuối làng, nơi có khoảng đất rộng rợp bóng tre xanh. Đó là nơi diễn ra nhiều trò chơi dân dã, sôi động và thú vị, nào là ú tim, pháo đất, bịt mắt bắt dê, đánh bi, nhảy dây... Vốn là một đứa trẻ thích tò mò, hiếu động, tôi đã lần lượt tham gia vào trò chơi nhưng ú tim vẫn là trò chơi mà tôi yêu thích nhất bởi sự hồi hộp, tò mò.
Cũng có lần nỗi ám ảnh cuộc chơi theo đuổi tôi vào cả giấc mơ. Có lần đang lúc nửa đêm tôi ngủ bỗng giật mình nảy lên sợ hãi, người ướt đẫm mồ hôi, ú ớ bởi trò chơi ú tim. Lúc đó mẹ tôi ôm tôi vào lòng vỗ về an ủi và căn dặn: “Con hư lắm! không nghe lời mẹ. Lần này mẹ tha, lần sau con không được ra khỏi nhà, không được chơi những trò chơi đó nữa, không nghe lời mẹ sẽ cho roi”.
Thế nhưng sự lôi cuốn, hấp dẫn của những trò chơi, của những tiếng reo hò, lũ trẻ hàng ngày chạy qua cổng nhà tôi, chúng gọi nhau í ới... lại làm tôi không thể nào giữ được lời hứa với mẹ. Thế là tôi lại tiếp tục tham gia và, cứ thế theo thời gian những trò chơi tiếp tục diễn ra ở nơi đó cho đến khi chúng tôi lớn hơn, việc học cũng nhiều hơn nên không còn nhiều thời gian dành cho những trò chơi đó nữa...
Giờ đây làng tôi đã thay đổi rất nhiều, lối cũ ngày xưa nơi chúng tôi tụ tập không còn nữa, thay vào đó là những con đường bê tông bóng mượt, những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát, những đứa trẻ ngày xưa giờ đã lớn, mỗi đứa phiêu bạt một phương trời vì cuộc sống. Những trò chơi ngày xưa cũng không còn được trẻ con ngày nay yêu thích nữa, thay vào đó là những trò chơi hiện đại, mạo hiểm hơn.
Nhưng với tôi, mỗi lần về thăm quê luôn làm tôi bồi hồi tưởng nhớ lại rất nhiều quá khứ tươi đẹp, hồn nhiên, sôi động của ngày xưa. Tôi cảm thấy mình dù sao đi nữa cũng hạnh phúc rất nhiều vì đã có một thời được vui sống trong một khung cảnh làng quê bình dị với những trò chơi dân dã ngày ấy... Có thể giờ đây nhiều thú chơi con trẻ đã đổi thay nhưng những kỷ niệm đó luôn sống mãi trong tôi và theo tôi đi suốt cuộc đời như một điều bình dị, thân thương nhất.
Võ Văn Thành