Tháng mười lùi lại phía sau nhường chỗ cho bầu trời tháng mười một hanh hao trong cái nắng ẩm ương, chút gió sẽ sàng lành lạnh.
Tháng mười lùi lại phía sau nhường chỗ cho bầu trời tháng mười một hanh hao trong cái nắng ẩm ương, chút gió sẽ sàng lành lạnh.
Chiều cuối tuần những ngày đầu tháng mười một, tôi giong xe vòng qua cánh đồng rạ trơ trọi màu nâu xỉn. Triền đê xưa vẫn hiền hòa nâng niu những mục đồng, nghêu ngao khúc đồng dao trên lưng trâu. Gốc gạo già bao năm vẫn thế. Đến tháng mười một, lá trên cây dường như rụng gần hết, những cánh tay khẳng khiu vươn dài đón gió heo may đầu mùa. Tuổi thơ tôi hiện về trong trẻo bắt đầu từ những ngày chăn trâu đồng chiều bên gốc gạo già. Bên kia con sông quê là bãi ngô, khoai xanh mướt.
Tháng mười một, tôi thương mắt mẹ mỏi mòn mong ngóng những hạt mưa để tưới tắm mớ hạt giống mẹ rắc gieo đầu mùa. Sau cơn mưa thể nào tụi trẻ con sẽ rủ nhau lên núi tìm những trái mua, trái sim trái mùa. Cả lũ chẳng đợi khi về nhà mới ăn mà ngồi bệt bên bụi cây ăn lấy ăn để, mồm miệng đen nhem nhẻm. Suốt dọc đường về, chẳng đứa nào dám cười vì sợ người đi đường dòm ngó. Trái sim, trái mua bây giờ ít còn ai nhớ tới, nhưng lại là kỷ niệm theo suốt tuổi thơ của những đứa trẻ quê nghèo khi ấy! Những thứ quả dại ấy đã đưa tôi qua những ngày tháng mười một đẹp tựa giấc mơ.
Tháng mười một, tôi lon ton phụ giúp bà, giúp mẹ lôi những chiếc áo, chiếc chăn trong rương lâu ngày ra giặt giũ, phơi phóng để dành mùa đông tới dùng. Mỗi lần phụ giúp như thế này bà và mẹ lại hoài niệm chuyện cũ. Cái áo len sợi to như hạt ngô kia mẹ mua cho tôi bằng mấy chục cân thóc. Rồi cái chăn chiên, đó là kỷ vật sót lại cha mang từ chiến trường về. Nó theo cha suốt những mùa đông lạnh buốt, giờ đây lại theo chúng tôi ủ ấm những giấc ngủ no tròn!
Năm nay tháng mười một lại về. Tôi không còn là cậu bé ngày xưa nữa. Vẫn biết rằng rồi ai cũng phải lớn lên, thời gian rồi cũng sẽ đổi thay nhưng tôi vẫn thấy tiếc nhớ những ngày thơ dại. Kỷ niệm về những tháng mười một xưa, vui buồn rưng rưng!
Quyền Văn