Vẫn còn đó dòng sông quê yên ả, đưa tôi về những ngày tháng tuổi thơ. Ở nơi đó, một thời tôi gắn bó được nâng niu trong cánh võng lời ru. Về lại chốn xưa tôi góp nhặt từng ký ức ngày 2 bà cháu tối hôm quấn quít.
Vẫn còn đó dòng sông quê yên ả, đưa tôi về những ngày tháng tuổi thơ. Ở nơi đó, một thời tôi gắn bó được nâng niu trong cánh võng lời ru. Về lại chốn xưa tôi góp nhặt từng ký ức ngày 2 bà cháu tối hôm quấn quít.
Vì mưu sinh cha mẹ tôi phải nay đây mai đó, nên từ khi còn bé tôi đã gắn liền với bà. Tuy mẹ vắng nhà nhưng giấc ngủ tuổi thơ tôi vẫn không thiếu lời ru tiếng hát, giọng ru hời của bà luôn cho tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Nhịp võng cứ đong đưa theo ngày tháng, tôi cũng dần lớn lên theo câu hát của bà, bà thay mẹ, bà chăm bà ẵm, bà bế bà bồng, bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học, đêm cháu ốm một tay bà chăm sóc.
Cứ nhớ mãi hình ảnh bà cười móm mém yêu thương, bà ngồi tay ngoáy cơi trầu... Nhớ hương thơm thoang thoảng của mùi quả bồ kết, hoa bưởi, cây sả trong nồi nước gội đầu của bà, tiếng mắng khe khẽ mỗi khi tôi không chịu tắm, tiếng gàu nước va vào thành lu... Nhớ những lần đi chơi không xin phép, cả buổi chiều hôm đó bà cuống cuồng tìm tôi trong lo sợ, thế mà về bà chỉ đánh cháu có mấy roi!
Cách đôi ba hôm, mấy đứa quanh xóm lại qua nhà tôi. Cả đám xúm xít ngồi nghe bà kể chuyện, chuyện của bà kể lúc nào cũng có ông bụt bà tiên cứu nhân độ thế, đem tình thương niềm vui cho cả thế gian.
Và không ai khác, bà chính là bà tiên của cuộc đời tôi. Không có những phép màu kỳ diệu, nhưng trái tim yêu thương của bà đã ôm ấp và nuôi dưỡng tôi những ngày thơ ấu... Chưa từng được thảnh thơi, chưa bao giờ bà được hưởng hạnh phúc vẹn tròn, bà cứ miệt mài khuya sớm. Con đường làng đã không còn đếm được từng bước chân bà đã đi. Dòng sông quê làm sao nhớ được bà đã biết bao lần khua mái chèo vang vọng tiếng rao.
Vẫn còn đó những năm tháng tuổi thơ, bên cánh võng giọng ầu ơ bà hát, mái tóc điểm sương, nếp nhăn quầng mắt. Thương bà nhiều, nhớ lắm bà ơi!
Hoàng Trường