Đôi khi lơ ngơ thấy ta là cỏ; lan man mặc núi mặc đồng
Tập bay
Đôi khi lơ ngơ thấy ta là cỏ
lan man mặc núi mặc đồng
Lắm khi lơ mơ thấy ta là gió
lãng du mặc phố mặc làng
Đôi khi là cỏ
lắm khi là gió
một thời thơ dại
cả đời tập bay.
Cầm tinh gió
Chưa sinh ra ta đã nghe gió khóc cười
theo từng hơi thở thu cả trời xanh của mẹ
gió mang hồn núi non
gió nặng tình biển cả
gió dạy ta biết cách ứng xử làm người.
Khi yêu thương gió nhân từ hát ru lời hoa trái
trước phản trắc bạo quyền gió thịnh nộ cuồng phong
gió an ủi những số phận hẩm hiu
gió cảnh tỉnh kẻ bất lương cơ hội
gió nuôi dưỡng giấc mơ sỏi đá tỏa hương.
Bước từ gió ta cầm tinh ngọn gió
bay khắp muôn phương lại tìm về bầu sữa gió
sinh thành.
Lặn sâu nguồn mạch quê hương
ta như cánh chim phục sinh từ cỏ cây
đền đài hoang phế
ăn gió
ngủ gió
tắm gió
học gió
đối thoại gió
phản biện gió
nhẹ nhàng mở đường bay hoan ca bầu trời sinh nở
đường bay xua tan bóng đêm ảo giác rắn độc tị hiềm
đường bay dự cảm nguồn sáng bình yên chim ưng tung cánh.
Đồng dao nghịch gió
- Không có gió thì không có nước
không có nước thì không có sông
không có sông thì không có đồng
không có đồng thì không có ruộng
không có ruộng thì không có lúa
không có lúa thì không có ta!
- Ta về với lúa
lúa về với ruộng
ruộng về với đồng
đồng về với sông
sông về với nước
nước về với gió
gió về với ta!
Lưng trâu chìm bảy nổi ba
đồng dao nghịch gió trôi ra… dòng đời
nhớ quê nằm mớ trò chơi
sông xưa gió vọng tiếng cười lưng trâu
dòng sông thơ dại dãi dầu
bắc yêu thương những nhịp cầu đồng dao!